[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 50: Vấn đề của Regulus (phần 1)



Cuộc hẹn hò trong rừng Cấm hóa ra không thực hiện được vì một sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra.

Sau bữa tối, Severus trở về kí túc xá nhà Slytherin của mình để chuẩn bị lẻn ra ngoài đến chỗ hẹn với Lily ở sân trường. Dạo này Severus bắt đầu thấy mình để ý đến bề ngoài của mình hơn một chút - điều chưa từng xảy ra trước kia. Dẫu còn khuya mới đạt độ điệu đà và chau chuốt như một vài người đàn ông đang yêu khác nhưng Severus cũng không thể cứ thế mà đi thẳng đến cuộc hẹn hò với bạn gái mà không ngó qua cái gương một tí.

Khi băng qua hành lang của tầng hầm để trở ra ngoài, Severus nghe thấy những tiếng động đáng ngờ. Lần theo hướng tiếng động, Severus tìm thấy Regulus Black đang nằm lăn lộn dưới sàn, còn Evan Rosier đang chĩa đúa phép vào cậu ta, cười khẩy. Cạnh đó là Rabastan Lestrange (mịa! Thằng này mới học năm thứ ba!) đứng khoanh tay trước ngực, nhìn cảnh tượng trước mặt với một vẻ háo hức. 

Ở cuộc đời kia cả Rosier và R. Lestrange đều là những Tử Thần Thực Tử có số có má. Rosier chết vào năm 1981 khi quyết tử với Moody Mắt Điên để tránh bị bắt, và đã lấy đi một phần mũi của Mắt Điên trước khi chầu trời. Còn R. Lestrange tham gia vào cái băng tra tấn Frank và Alice Longbottom đến điên loạn. Nói chung cả hai thằng đều thuộc loại điên khùng, vô phương cứu chữa, nên Severus ngờ rằng con đường của chúng nó lần này cũng chả khác gì mấy.

- Stupefy! (Đánh choáng)

Severus hô lên và Rosier ngã lăn đùng ra nền, người bất động. Lestrange giật mình quay lại nhìn kẻ phá đám, vội rút đũa phép ra khỏi túi áo chùng.

Đồ nhãi ranh, định đấu lại tao hử? Severus nghĩ thầm trong khi dùng bùa Giải Giới nhẹ nhàng tước đũa phép của thằng nhóc đó.

- Biến. – Severus gằn giọng với thằng nhãi R. Lestrange đang mặt mũi tái xanh tái xám, hết ngó địch thủ của mình rồi lại ngó qua cái đũa phép đã bị văng tuốt ra đằng xa với một vẻ vô cùng lo lắng. – Đem nó đi và biến.

Anh hất cằm về phía thân hình bất động của Rosier. Lestrange ném cho Severus một cái nhìn hằn học pha lẫn e sợ, cun cút tiến lại chỗ cây đũa phép. Khi đũa phép ở trên tay nó, Severus đe thêm bằng giọng lạnh băng.

- Đừng có mơ đến việc giở trò. Biến ngay, hoặc là vào thăm bệnh xá dài hạn.

Nếu Lestrange đang có ý đồ mờ ám gì thì nó cũng dừng ngay hành động đó, chỉ có vẻ hậm hực thì không hề biến mất, mà nhanh chóng dùng phép nâng Rosier lên và lủi đi mất.

Severus tiến lại chỗ Regulus đang còn nằm một đống trên nền đất. Đệch! Thằng nhóc trông như một mớ giẻ rách.

- Cảm ơn.

Regulus thều thào ngắt quãng khi cậu ta lảo đảo chống tay ngồi dậy. Mặt mũi cậu ta mấy ngày này đã hốc hác, giờ lại trông càng tệ hơn với những vết thâm tím, tóc tai xơ xác, một cánh tay trúng một lời nguyền làm tay áo cháy đen thui, làn da bị phồng rộp và đỏ lên như phải bỏng. Một chân nó thì máu chảy ròng ròng. Nhưng Severus vẫn có cảm giác hình như nó chả màng gì mấy đến những vết thương đó, và câu cảm ơn chỉ thoát ra khỏi miệng nó như một phản xạ mà thôi.

- Cậu cần đến bệnh xá. – Severus nói.

- Đờ mờ bệnh xá. – Regulus lẩm bẩm.

Severus nhíu mày và vung đũa phép lên chữa lành mấy vết thương cơ bản của Regulus trong khả năng của mình, rồi hỏi.

- Sao cậu lại bị Rosier dập cho te tua vậy? Regulus tôi biết đâu có dễ bị bắt nạt thế.

- Chả có gì quan trọng cả.

Thằng nhóc trả lời một cách xuôi xị, rồi chống tay định đứng dậy, nhưng ngay lập tức lại ngồi phịch xuống. Cậu ta lết đến bức tường ngay cạnh đó, rồi ngồi tựa vào tường, thở dài.

Rõ ràng là thằng nhóc này có chuyện gì đó. Lúc đầu Severus nghĩ cậu ta bị tác động quá lớn bởi việc suýt bị người sói xơi tái giống như anh ngày xưa. Vài lần anh bắt chuyện hỏi han thì cậu ta tỏ ra một thái độ rằng không hề muốn nói chuyện với bất kì ai cả. Severus chưa bao giờ có ấn tượng rằng Regulus là một đứa nhát chết, nên anh có một cảm giác rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng hơn đã xảy ra với thằng nhóc này. Nhưng là chuyện gì?

Severus lặng lẽ ngồi xuống cạnh Regulus. Cả hai cứ ngồi như thế, trước khi anh cất lời.

- Regulus, nói chuyện với tôi đi.

- Tôi không muốn nói chuyện. Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu.

- Tôi cũng từng suýt bị Lupin giết chết hai năm trước. Tình thế còn tồi tệ hơn cậu, khi mà chúng tôi bị kẹt trong Lều Hét.

Severus tưởng Regulus lại tiếp tục thái độ thờ ơ như cách cậu ta thể hiện với mọi thứ những ngày gần đây, nhưng hóa ra sau mấy giây cậu ta quay lại nhìn Severus. Một tiếng cười nhỏ và đục thoát ra khỏi cổ họng cậu ta.

- Hóa ra là vậy. Có phải lần James Potter được xưng tụng là anh hùng vì đã cứu anh thoát khỏi một tình thế nguy hiểm nào đó không?

Severus nói, bất chợt thấy ngạc nhiên vì cảm thấy thản nhiên hơn lẽ ra mình phải cảm thấy. Cái tính thù lâu nhớ dai cố hữu làm Severus vẫn không khỏi cay cú với bất kì việc gì liên quan đến James Potter dù hai chục năm trôi qua, nhưng tại sao bây giờ… bây giờ, khi nghĩ đến chuyện cũ này, anh lại… không hẳn là không cảm thấy gì nhưng không hằn học và cay cú đến mức như lẽ ra – như anh đã thực sự luôn cảm thấy trước kia? Lẽ nào việc có Lily bên cạnh đã làm phai nhạt bớt những thù hận mà anh hằng mang?

- Đúng thế. Nhưng nó chỉ muốn cứu lũ bạn nó khỏi bị vào tù vì giết người mà thôi. Chính thằng anh quý hóa của cậu đã lừa tôi vào đó.

Regulus cười khan.

- Sirius ư? Cũng phải, anh ta vẫn vốn điên rồ và luôn dùng cái đầu để làm bất kì việc gì ngoài suy nghĩ. Nhưng Severus ạ, anh lầm rồi, tôi không sợ Lupin đến thế đâu. Cái điều đang làm phiền tôi bây giờ lớn hơn rất nhiều. Và anh sẽ chẳng thể nào hiểu được.

- Cậu đánh giá tôi quá thấp. – Severus hừ mũi. – Nói tôi nghe nào.

Regulus im lặng. Đến mức Severus bắt đầu thấy chán việc ngồi đếm cừu để chờ đợi thằng này thì cậu ta đột ngột lên tiếng.

- Đêm hôm đó, có phải anh dụ Lupin chạy vào rừng không?

Đó không phải là câu nói mà Severus chờ đợi.

- Không. Tôi bỏ về lâu đài ngay khi cậu đến. Tôi xin lỗi đã bỏ cậu lại một mình, nhưng cái dớp lần trước quá lớn, tôi không muốn phải đối mặt với người sói lần hai. Đến khi Dumbledore nói, tôi mới biết cậu bị nó tấn công. Tôi cứ tưởng cậu chạy về luôn cơ. - Severus nói dối trơn tru.

Regulus quay lại nhìn Severus dò xét, rồi lắc đầu.

- Hừ. Lúc đó tôi đã hoàn toàn tin rằng đó là anh. Hóa ra tôi lầm hử? Nếu không thì anh phải là một kẻ nói dối đại tài và không biết ngượng. Mà phải, Sirius nói đúng, không thể nào về kịp như thế được. Thế... Dumbledore nói cho anh biết những điều gì?

- Tôi biết đủ. - Severus điềm tĩnh nói. - Âm mưu của Kipple. Các sự việc xảy ra với cậu, Lily Evans và nhóm Đạo Tặc.

Regulus nhếch mép cười, đôi mắt vẫn tăm tối như trước.

- Về cơ bản là... mọi chuyện. Hẳn anh cũng biết Chúa tể Hắc ám...

- Đứng sau toàn bộ chuyện đó. - Severus gật đầu. - Phải, tôi biết.

Khuôn mặt Regulus đột nhiên tối sầm lại. Đôi bàn tay cậu ta nắm chặt vào vạt áo chùng đến mức Severus cảm tưởng như chỉ một chốc nữa thôi cái vạt áo đó sẽ bị vò nát, và giọng nói của cậu ta đột nhiên trở nên run rẩy.

- Những gì anh nói với tôi là đúng, Severus ạ. Về Chúa tể Hắc ám ấy. Tôi đã không tin anh. Tôi cứ chắc như đinh đóng cột rằng hắn ta là phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại, rằng hắn là niềm hi vọng của chúng ta để đưa giới phù thủy thoát khỏi tình cảnh phải ẩn nấp trước Muggle. Đệch. Tôi đã thần tượng hắn biết bao. Anh không biết phòng ngủ của tôi ở Grimmauld thế nào đâu. Dán toàn ảnh của Chúa tể Hắc ám! Cha mẹ tôi kính nể hắn, còn Bella, ôi, tôi nghĩ chị ấy bị ám ảnh bởi hắn. Tôi đã nghĩ hắn là một anh hùng, rằng những lời phong thanh không hay ho chỉ là do Bộ dựng lên mà thôi.

Một sự chua chát, mỉa mai hiện rõ trên từng đường nét trên gương mặt của Regulus. Đường gân trên cổ cậu ta nổi rõ, xanh xao và phập phồng.

- Những lời Kipple nói như một cái tát vào mặt tôi vậy. Nếu anh nghe câu chuyện ông ta thú nhận với chúng tôi, rằng làm cách nào Chúa tể Hắc ám ép ông ta làm việc đó. Anh có tưởng tượng được không? Loại người nào mà xuống tay hành hạ một đứa bé chưa đầy ba tuổi? Chỉ để ép người cha giết người cho hắn, vì một mối đe dọa chưa hề rõ ràng? Loại người nào như thế hả Severus?

- Loại người như Chúa tể Hắc ám. Và tay chân của hắn. - Severus nói và khuôn mặt Regulus bỗng nhiên co rúm lại. Mịa. Chẳng nhẽ thằng nhóc này suy sụp chỉ vì thần tượng sụp đổ sao?

Regulus quay hẳn người lại đối diện với Severus, đôi mắt như hai đường hầm hun hút.

- Tôi là kẻ đã chết rồi, Severus ạ. Tôi đã không tin anh. Mẹ kiếp! Tôi chỉ là một thằng đần độn. Giờ đây tôi chỉ còn nước chết.

Một cảm giác nhột nhạt chạy dọc thân thể Severus khi nhìn vào khuôn mặt vô cùng tuyệt vọng của Regulus. Mẹ kiếp! Thằng nhãi này đã làm điều gì?

Như một hành động trong vô thức, Severus nắm lấy cánh tay trái của Regulus và vén tay áo lên. Ở mặt trong cổ tay cậu ta, có một vết sẹo mới. Một vết sẹo mà chính Severus đã quá quen thuộc ở cuộc đời trước. Dấu hiệu Hắc Ám.

----------------

*** Phỏng vấn JKR 2007.

BĐ: Tại sao Regulus lại đổi ý, quay lưng với Voldemort?

JKR: Anh ta chưa chuẩn bị cho thực tế của cuộc sống của một Tử Thần Thực Tử. Chính việc Voldemort định giết Kreacher thực sự làm anh ta thay đổi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.