Đồng Loại Chi Cá Voi Sát Thủ Và Nghệ Sĩ Cello

Chương 12: Nỗi nhớ ấp áp



Augs đi vào, thấy Lý Hà Đồ mở ngăn kéo, cười nói: “À, bị em phát hiện rồi. Nhiều khi anh bận quá, không thể đi xem em diễn tấu, nhưng vẫn nên ủng hộ chứ.”

“Augs, xem kịch rối suốt mười năm, thú vị không?”

“Em đang nói gì thế, Tiểu Đồ?”

Lý Hà Đồ lạnh mặt nhìn vẻ mặt hoang mang của Augs, lãnh đạm nói: “Andrew là người của anh.”

“Andrew?”

“Tấm vé này”, Lý Hà Đồ cầm vé lên, giơ ra trước mặt Augs: “Em đã thấy ở chỗ Andrew, là đặc biệt để lại một tấm. Khi em dặn anh ta để lại vé cho anh, anh ta nói rất giỏi, hoàn toàn giống như không quen anh lắm. Giống hệt vẻ mặt của anh bây giờ.”

“Tiểu Đồ, vé của anh đều do trợ lí đặt giúp, anh thật sự không biết Andrew là ai”

Lý Hà Đồ nghe vậy lại bật cười, nhưng mắt anh đầy bi thương, “Augs, kỹ thuật diễn của anh tốt thật đấy. Nếu em không nhìn thấy anh và Andrew đi ra từ cùng một quán cà phê, nếu em không nhìn thấy thanh niên tóc đen đó ngồi trên xe anh, em thật… thật sự sẽ tin anh mất”

“Tiểu Đồ, em nghe anh giải thích…” Augs muốn kéo tay Lý Hà Đồ, lại bị anh tránh ra.

“Andrew, người bắt Caesar, người săn minh tinh, người kéo cello, vây cá voi giả, mỗi một người đều là do anh bố trí, mỗi một tình huống chỉ có Caesar là biến số duy nhất, cũng là uy hiếp. Suốt mười năm, em tưởng mình trốn tránh tất cả, thấy có lỗi với anh, nhưng hóa ra em vẫn đang sống trong lòng bàn tay anh.”

“Không phải vậy đâu, Tiểu Đồ!” Augs kéo cánh tay Lý Hà Đồ, “Anh…”

Lý Hà Đồ bị túm phát đau, tức giận và thất vọng kiếm đầu óc anh trống rỗng, vội tránh khỏi lôi kéo của Augs.

“Bốp”

Hai người cũng dừng lại, Lý Hà Đồ lẳng lặng nhìn tay phải của mình, mà mặt Augs cũng nghiêng về bên phải.

Bả vai Augs đột ngột rung lên, đi kèm với tiếng cười giễu cợt, giọng nói gầm gừ: “Đúng vậy, em nói đúng, đều là anh, tất cả đều là do anh bố trí.”

Hắn đột ngột quay mặt lại, dùng sức đẩy mạnh Lý Hà Đồ xuống bàn làm việc, Lý Hà Đồ bị góc bàn đâm đau eo, tê rần, không thẳng nổi người. Cả người Augs đổ ập xuống, một tay khóa hai cổ tay Lý Hà Đồ lại, một tay bóp cằm anh, lại gần mặt Lý Hà Đồ buộc anh phải nhìn thẳng vào mình.

Lý Hà Đồ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Augs. Cả gương mặt hắn đều vặn vẹo, mắt hiện sự chết chóc, giống như căm ghét chính mình, nhưng miệng lại đang cười, lộ ra hàm răng như dã thú, như muốn ăn thịt uống máu người, ngay cả xương cốt cũng muốn nuốt sạch mới thôi.

Augs từ từ tiến lại bên tai Lý Hà Đồ, môi dán vào vành tai anh, giọng nói cực nhỏ nhẹ, tựa như tiếng rít ra trong những kẽ răng, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Đồ, em là của anh. Từ khoảnh khắc em bước vào cửa nhà anh em đã là của anh rồi. Không ai được phép cướp em khỏi tay anh, ba mẹ không thể, bệnh tật không thể, bao gồm cả chính em cũng không thể.”

“Anh điên rồi!! Thả tôi ra, Augs!!” Lý Hà Đồ cố gắng dãy giụa, không biết Augs làm cách nào chặn hết công kích của anh. Anh chưa từng biết sức lực của Augs lại lớn như thế, khiến anh không còn chút sức đánh trả nào.

“Tiểu Đồ, ngoan nào, anh không muốn làm em bị thương.”

“Thả tôi ra! Tên điên này! Anh không phải anh trai tôi!!” Lý Hà Đồ mắt đỏ ngầu hét.

Augs cảm thấy như có thứ gì đứt phựt trong đầu mình, hắn chậm rãi đến gần mặt Lý Hà Đồ, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt Lý Hà Đồ: “Đúng vậy, Tiểu Đồ, anh không phải anh trai em. Anh đã điên từ lâu rồi, từ khoảnh khắc bắt đầu yêu em đã điên rồi.” Nói xong hung ác hôn lên môi Lý Hà Đồ.

Lý Hà Đồ cắn chặt răng phản kháng, lúc này cằm bị đau đớn khiến anh không thể không thả lỏng khớp hàm, đầu lưỡi Augs nhân đó chui vào, bắt đầu bạo ngược công thành chiếm đất. Đau đớn, khuất nhục, tuyệt vọng, đi đôi với thứ mùi vị xông vào miệng kia khiến Lý Hà Đồ buồn nôn. Bụng anh quặn đau, phát triệu chứng nôn mửa, nhưng Augs không quan tâm, trong hắn hắn là quyết tâm không chừa đường lui – Anh đã như thế, em sao có thể không quan tâm?!

Dần dần, Lý Hà Đồ như mất hết sức lực, không phản kháng nữa, hai mắt thất thần nhìn trần nhà.

Augs buông môi anh ra, bắt đầu gặm cắn xuống dưới, một tay xé tạp dề buộc cổ tay Lý Hà Đồ. Hắn vùi đầu gặm cắn như mất hết lý trí, nơi đi qua lưu lại dấu vết đỏ tươi.

Đôi tay bị buộc trên đỉnh đầu của Lý Hà Đồ chuyển động, lẳng lặng xê dịch đến gần một chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn làm việc. Tay anh hơi run rẩy nhưng vẫn kiên định nhích từng chút một đến bên gạt tàn. Cuối cùng, anh cũng nắm được nó trong tay, dùng hết tất cả sức lực đập xuống đầu Augs.

“A ——” Augs che gáy, bị đau đến lui về sau.

Lý Hà Đồ lâp tức ngồi dậy, lảo đảo một chút, nhanh chóng chạy ra ngoài, anh bám vào tay vịn cầu thang, một bước làm hai chạy xuống bậc.

“Tiểu Đồ!” Sau lưng có tiếng hét kinh hãi, tiếp theo đó là tiếng bước chân đuổi theo sát phía sau.

Lý Hà Đồ không dán quay đầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chạy đi! chạy đi! Anh nhanh chóng chạy xuống lầu, chạy vội ra cửa, mở cửa, vớ lấy chìa khóa xe, nhấn mở khóa mấy lần, chạy tới bên cửa xe, lên xe, khóa lại, một loạt động tác diễn ra gần như trong nháy mắt, anh lập tức nổ máy đạp chân ga lao vọt đi.

Augs cũng lập tức lên xe, đuổi theo. Hai chiếc xe một trước một sau, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì một khoảng cách. Augs lo cứ tiếp tục như thế, Lý Hà Đồ tâm trạng bất ổn sẽ xảy ra chuyện, hắn cau mày nìn bản đồ lái xe, ngoặt tay lái, lái vào một con đường tắt, như vậy là có thể đuổi kịp Tiểu Đồ rồi.

Augs lái đến một con phố nhỏ, phía trước là ngã tư đường, đang định quẹo phải…

“Bành __” Một tiếng vang thật lớn, Augs thấy trước mắt tối sầm, khi hoàn hồn lại thì nhận ra mình đã bị túi khí bảo vệ ép lấy, nửa người bên trái đã mất tri giác, đầu vừa choáng váng vừa đau, máu sền sệt làm tầm mắt hắn mơ hồ, hắn cúi đầu rầm rì: “Tiểu Đồ, đừng đi… Tiểu Đồ…” Dần dần mất ý thức.

Khi Augs tỉnh lại, thanh niên đang trông chừng bên người liền vội vàng đứng dậy.

“Ngài ổn hơn chút nào không? Tôi gọi bác sĩ cho ngài.”

Augs không nhìn cậu ta, chỉ nhìn vô định một lúc: “Đừng gọi bác sĩ, ta ngủ bao lâu rồi?”

“Ngài hôn mê ba ngày.”

Vừa nói xong, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Andrew đi vào.

Cái vẻ mặt khoa trương dĩ vãng khi ở bên Lý Hà Đồ của Andrew đã hoàn toàn biến mất, gương mặt nghiêm túc đi tới bên người Augs, Augs chuyển ánh mắt đến người gã.

“Ông chủ, khi tôi nhận ra tình huống không ổn rồi bắt tay xử lí, Lý đã ngồi trên chuyến bay đến Pháp, sau đó liền mất liên lạc. Thẻ tín dụng của Lý không có bất cứ ghi chép tiêu dùng nào, các khách sạn cũng không có ghi chép mượn phòng. Tôi đã cho người đi tìm thầy dạy đàn ở Pháp của Lý, nhưng ông ta lấy cớ bệnh tật từ chối gặp.”

“Tiếp tục tra, phải tìm được em ấy.”

“Vâng, ông chủ.”

Khi đó Augs tất nhiên không ngờ rằng, một lần tìm lại tìm nhiều năm như vậy, mà khi gặp lại anh lại là cảnh tượng như thế nào.

Thời gian như con sông vàng, cọ rửa toàn thân con người, rửa trôi đơn đớn và tuyệt vọng, mài mòm thương đau và vết sẹo, chỉ có nỗi luyến quyến ấm áp là như một con cá chép vàng sống trong con sông thời gian, năm này qua năm khác, lớp vảy vàng ngày càng lóng lánh.

Ba năm sau.

Sân bay quốc tế Hồng Kong

Chuyến bay đến Fiji sắp cất cánh, hàng khách lục tục đi qua cổng kiểm soát, nhân viên an ninh nhìn hộ chiếu trên tay – Trương Khải, nam, ngày sinh 07 JAN, ngước mắt lên nhìn, là một người đàn ông tóc nâu có gương mặt phương đông anh tuấn nhưng đôi mắt lại màu xanh. Thấy nhân viên an ninh trả chứng minh thư về chỗ cũ, người đàn ông cũng đeo kính râm lên, lên máy bay.

Người đàn ông tên Trương Khải này thực ra chính là Lý Hà Đồ đã biến mất ba năm.

Năm đó anh bay đến Pháp, nhờ cậy thầy giáo trợ giúp, sau đó bay đến Trung Quốc, thay tên đổi họ, hóa trang che mặt, trở thành một thành viên cực kỳ bình thường trong số hơn tỉ người Trung Quốc. Trong ba năm ở đây, để tránh bị Augs tìm tấy, anh không thể kéo cello trước mặt người khác, chỉ làm một ông chủ tiệm đàn. Thời gian là một thứ vô cùng kỳ diệu, nó có thể làm người ta quên đi rất nhiều thứ, dần trở thành một con người khác, nhưng có những điều trân quý sẽ luôn lưu lại trong lòng, ngày đêm không quên.

Lý Hà Đồ sờ lên ngón út tay phải, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ.

Ba năm, không biết em thế nào rồi?

Fiji.

Lý Hà Đồ vào ở một nhà trọ, giường kê sát cửa sổ. Anh lẳng lặng ngồi trên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Anh học được rất nhiều thứ ở Trung Quốc, có một câu nói là “Càng gần quê hương càng thấy sợ”, vô tình có thể nói rõ tâm trạng anh lúc này.

Mỗi đêm, anh ở trong phòng một mình kéo cello với bóng tối, ngón út tay phải ấm áp, thoáng tưởng như nhìn thấy người kia ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, nghiêm túc nhìn mình.

Bây giờ, anh sắp gặp lại cậu, trong lòng lại chua xót, nhút nhát, sợ hãi, không dám hôn lên nơi đó.

Em ấy có trách mình đã biến mất ba năm không, hay đã rời xa vùng biển này trong thời gian đợi chờ đằng đẵng?

Lý Hà Đồ còn đang chần chờ trong nỗi hoang mang lúng túng, lại đột ngột bị một vòng tay ôm trọn vào lòng. Hơi lạnh, mang theo mùi của gió biển.

Cái ôm này chặt như thế, như sợ rằng nếu hơi lỏng một chút thôi cũng không giữ được người này lại. Nhưng có ôm này lại quen thuộc vô cùng, ấm áp vô cùng, khiến người ta không nỡ rời đi.

Lý Hà Đồ nhân ra đầu vao hơi ướt, cổ họng cũng nghẹn ngào, giơ tay vuốt ve mái tóc cậu.

Lần cuối cùng gặp nhau của ba năm trước, cậu nghe tiếng đàn của anh mà rơi lệ, chỉ vì anh nói sẽ ở bên cậu.

Ba năm sau gặp lại, cậu ôm anh khóc như đứa trẻ, chỉ vì tìm lại được thứ tưởng đã mất đi.

Cậu vốn là sinh linh đơn thuần của thế gian, lại rơi lệ hai lần vì cùng một người, vì anh.

“Sao em biết là anh đã tới?”

Caesar hơi lắc đầu, chỉ nỉ non: “Chờ anh rất lâu… rất lâu. Lần này, đừng đi, có được không?

Cậu sẽ không nói cho anh biết, hai năm rưỡi trước, cậu bắt đầu dùng sức mạnh để tìm anh, nhưng không biết vì sao chỉ có thể giới hạn ở mấy hòn đảo tại Fiji. Cậu liền để linh thức của mình ở khắp nơi, ngày ngày chờ đợi. Có khi cậu sẽ nghe thấy tiếng đàn từ nơi xa vọng lại, cậu lần theo hướng đó bơi đi thật lâu nhưng mãi chẳng thấy anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.