Tiểu khu Trần Thanh Nhiên thuê nhà đã lắp đặt hệ thống sưởi, khi mở cửa ra, ập vào mặt đầu tiên là luông hơi ấp áp phả vào mặt. Thanh niên được anh nhặt về hương phấn cởi giày dẫm lên thảm trải sàn, quay đầu lại cười rạng rỡ với Trần Thanh Nhiên:" Được rồi, thật ấm áp."
Anh cũng tặng lại thanh niên một nụ cười tươi sau đó sách lẩu cay vào phòng bếp.
Trần Thanh Nhiên bỏ hai phần lẩu cay vào hai cái bát riêng biệt, cầm hai đôi đũa. Vừa ra tới anh đã thấy thanh niên ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, nhìn mình đầy mong đợi.Trái tim Trần Thanh Nhiên chợt rung động.
Anh ngồi xuống bàn, đem một bát đẩy về phía thanh niên. Đối phương cẩn thận chạm thử vào bát trước, xác định không nóng mới cầm bát lên ăn.
Thực ra rất thông minh, Trần Thanh Nhiên nghĩ.
Sau khi ăn được vài miếng, Trần Thanh Nhiên hỏi:" Em tên gì?"
Người thanh niên cao hứng ngẩng lên, suy nghĩ một lúc cậu lắc đầu, ánh mắt có chút ảm đạm. Không có tên sao? Trần Thanh Nhiên thầm nhủ.
" Không có gia đình?" Cậu lại lắc lắc đầu, trong đôi mắt đẹp phủ kín một tầng ủy khuất. Trần Thanh Nhiên do dự một chút:" Em có nguyện ý để anh chăm sóc em không?"
Cậu hơi nghiêng đầu, tựa hồ ngẫm lại ý tứ trong lời nói của Trần Thanh Nhiên, một lúc sau, con ngươi sáng lên giống hệt như một giải ngân hà thu nhỏ. Vì vậy, Trần Thanh Nhiên càng thêm chắc chắn hơn với quyết định của mình.
Anh lại ăn thêm vài miếng, nói:" Chúng ta gặp nhau vào một buổi mùa đông chạng vạng tối, em cười y như mặt trời nhỏ, vậy anh có thể gọi em là Mộ Dương không?"
Cậu gật đầu, mỉm cười:" Vâng, Mộ Dương."
Hai người nhanh chóng ăn xong bát lẩu cay thơm phức, Trần Thanh Nhiên đem bát vào nhà bếp rửa.
Thời điểm rửa bát, anh nhìn qua lớp kính cửa sổ thấy Mộ Dương ngồi trên ghế nhỏ trong phòng bếp, nâng má nhìn anh bận việc, trên gương mặt thanh tú chứa đầy lệ thuộc. Anh chợt cảm thấy ba năm trước một mình sinh hoạt, không hiểu bản thân làm sao vượt qua được.
Sau khi dọn dẹp xong, Trần Thanh Nhiên và Mộ Dương ngồi trên ghế sofa cùng nhau xem phim truyền hình. Hai người cùng nhau trò chuyện về một ít tình tiết trên TV, Trần Thanh Nhiên tiện thể phổ cập khoa học một số đồ vật cho cậu. Anh cảm thấy Mộ Dương thật thông minh, bởi vậy, hắn càng thêm đau lòng cho Mộc Dương. Mà bản thân anh cũng rất tò mò, vì sao anh lại có ý muốn bảo vệ che trở cho người mới quen biết không đến một ngày này.
Khoảng chừng 9 giờ, Trần Thanh Nhiên phát hiện Mộc Dương ngáp mấy cái như mèo con, hai mắt nhìn chằm chằm TV cũng có chút vô thần.
Trần Thanh Nhiên đẩy đẩy cậu, hỏi cậu có muốn tắm rửa không. Mộ Dương yếu ớt gật đầu. Anh để cậu dựa vào ghế sofa, chuẩn bị quần áo ngủ và khăn tắm, đồng thời lấy một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới Khi chuẩn bị nước trong phòng tắm, Trần Thanh Nhiên hưng phấn một cách khó hiểu.
Thời điểm Mộ Dương vào phòng tắm để tắm rửa, thì Trần Thanh Nhiên ngồi trong phòng khách xem TV. Rõ ràng hai mắt đang dán vào TV nhưng anh cảm nhận được tất cả tâm trí mình đã đặt tại phòng tắm cách đó không xa. Cửa phòng tắm mở ra, Trần Thanh Nhiên chậm rãi quay đầu lại, anh cảm thấy cơ thể mình phát run. Mộ Dương quấn áo choàng tắm, mái tóc đen ướt đẫm nước mềm mại áp vào trán, làn da trắng nõn có chút đỏ lên, bộ ngực trần đơn bạc nhưng thật đẹp mắt. Trần Thanh Nhiên âm thầm nuốt nước bọt, có lẽ ánh mắt anh hơi đáng sợ, Mộ Dương ngơ ngác nhìn anh.
Trần Thanh Nhiên hắng giọng, bảo Mộ Dương mặc đồ ngủ vào sau đó chính mình thì chạy vội vào phòng tắm. Mở vòi nước lên, nhìn bộ vị nào đó có chút phồng lên của mình, khóc không ra nước mắt. Anh đây là sắp phát điên rồi sao? Cọ mạnh lên mặt vài cái rồi đi tắm luôn.
Tắm xong đi ra, Trần Thanh Nhiên thấy Mộ Dương đã ngủ được một lúc, liền nhẹ bước chân đi tới. Không ngờ chưa kịp chạm vào Mộ Dương thì cậu đã tỉnh lại, ánh mắt mê mang hiện rõ sự cảnh giác và lo lắng. Sau khi thấy rõ người trước mắt là Trần Thanh Nhiên mới nở nụ cười nhẹ.
Là một lập trình viên độc thân, nhà Trần Thanh Nhiên đương nhiên chỉ có một phòng ngủ. Rõ ràng hai người họ không chỉ ở chung một phòng mà còn ngủ chung một giường.