Đến giữa tháng năm, Khúc Yên liên tiếp mấy ngày liền nhận được email từ năm ngôi trường đại học. Ngoại trừ ngôi trường cô muốn vào học ra thì bốn ngôi trường kia đều đứng trong hàng ngũ top mười toàn nước, vừa vào email thì đã bắn màn pháo chúc mừng cô thành công vào trường Đại Học.
Đến khi cô vào email của Đại Học Oxford gửi cho mình, nhìn thấy giấy báo trúng tuyển cô đã thật sự bật khóc.
Ngay lập tức gọi điện về cho Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh đang ở Trung Quốc, việc cô xúc động và khóc không có gì là lạ. Đây là ngôi trường đứng hàng đầu thế giới, cũng chính là ước mơ của cô
Đến gần trưa Ernesta mới xem di động rồi nhận được tin báo này từ cô, không chỉ Khúc Yên mà cả Mạc Hàn cũng đã trúng tuyển Đại học Oxford. Ngay lập tức Ernesta đăng ký giúp cô và Mạc Hàn hai ký túc xá phòng đơn.
Trên đời này ai cũng có tâm tư phức tạp, trước đó Ernesta ở với hai bạn cùng phòng, thế mà lại bị họ ăn cắp bài luận của mình đem đi nộp. Nên để tránh trường hợp không vui như của mình, cô ấy đã đăng ký giúp Khúc Yên và Mạc Hàn ngay căn phòng có quan cảnh đẹp nhất, đã vậy còn là phòng đơn thoải mái.
Mỗi phòng đơn đều có một giường, một điều hoà, một bàn học và một nhà vệ sinh riêng, chỉ có phòng bếp là sáu người dùng chung một phòng bếp. Nói chung đó cũng đã tốt hơn rất nhiều so với nhưng chỗ khác. Phòng đơn hoàn toàn có không gian và cuộc sống riêng, việc học tập cũng được tập trung hơn rất nhiều.
Đến tầm nửa tháng sau những hộp thư mời và giấy tờ thông tin có liên quan đến trường liên tục gửi đến căn hộ cô.
Không chỉ riêng cô mà còn của cả nhóm Mạc Hàn, họ đều có thành tích học lực xuất sắc, đều là trường Đại Học thuộc top 10 toàn nước Anh.
Khúc Yên vào phòng đặt năm hộp thư được đóng gói cẩn thận lên giường lại không nỡ khui ra, tiện tay lấy di động chụp lại một tấm làm kỉ niệm ngày quan trọng.
Đang định khui hộp thư từ những ngôi trường khác ra thì bụng cô lại kêu lên. Cô xuong phòng bếp nấu nước rồi đổ vào mì ly đem lên phòng, lúc đầu cô định lấy cây nĩa có sẵn trong ly mì đóng nắp lại, nhưng vì cây nĩa bằng mũ quá nhẹ, mấy lần liền bị bật lên lại.
Khúc Yên nhìn xuống ly mì rồi ánh mắt lại nhìn về phía giường, đột nhiên cong môi mỉm cười.
Hơn mười hai giờ đêm tại Trung Quốc, những người có theo dõi Khúc Yên trên Weibo có thấy một đoạn clip nhỏ cô đăng lên.
Trong video, Khúc Yên hướng camera về phía ly mì, đặt lại cây nĩa cứ lại đóng rồi lại bật lên. Một giây sau trên ly mì xuất hiện một quyển sách mỏng có logo trường Oxford rõ ràng, thành công đè lại ly mì ở dưới.
Dù đoạn clip chưa đầy mười giây ngắn ngủi, cô cũng không nói bất kì câu nào nhưng vẫn nhìn ra cuốn sách có logo và hình của cả ngôi trường Oxford cũng đoán ra được ý nghĩa cô đăng đoạn clip này lên.
Dù khoe khoang nhưng lại không hề lố lắng mà khiến nhiều người thích thú buồn cười với đoạn clip của cô.
Không lâu sau đó đoạn video đã thành công đẩy lên top đầu bảng tìm kiếm, với tên gọi “cách học bá ăn mì ly”
Ngay trong đêm hôm ấy, cô thấy trên Weibo Lục Minh bất ngờ đăng bài viết, cô chưa ngủ nên tiện tay ấn vào.
Nội dung:”Thanh Xuân gặp được người xuất sắc như vậy, để rồi nhớ mãi không quên, không biết là phúc hay là hoạ”
Khúc Yên trêu ghẹo bình luận:’‘Vào Thanh Hoa tương tư bé học bá nào rồi sao?’’
Lục Minh nhanh chóng trả lời:’‘Không, cô ấy không học chung trường với tôi.’’
Sau đó cũng không thấy Khúc Yên đá động gì, cậu ta vào trang mạng quốc tế nước ngoài, ấn vào trang cá nhân của Khúc Yên. Cách đây nửa tiếng trước cô có đăng tin.
Trong story, Khúc Yên chụp ở tầm nhìn rộng có thể thấy trọn cả chiếc giường, căn phòng ngăn ngắn gọn gàng màu tím nhạt, trên đó được đặt năm hộp thư nhập học.
Lục Minh nhìn rồi tự cười, không phải cậu không cố gắng, chỉ là có cố gắng cỡ nào cũng không đuổi kịp được cô mà thôi.
Trước khi qua tháng chín, các trường Đại học lớn tại Anh Quốc có tổ chức một buổi lễ truyền thống được gọi là “matriculation” để chào đón tân sinh viên bước vào trường.
Khúc Yên và Mạc Hàn ở tại trường cho đến tận tối, Khúc Yên mặc áo choàng, còn Mạc Hàn mặc âu phục, cả tập thể đều hát nhạc Latinh và vui chơi đến tận giữa đêm. Về đến nhà là đã lăn đùng ra mà ngủ.
Vào ngày nhập học chính thức, Khúc Yên được sự hỗ trợ của Ernesta mà chuyển, dọn đồ đến ký túc xá nhẹ hơn rất nhiều. Cô đem không ít vali lớn nhỏ khác nhau. Sau khi xác nhận thông tin xong thì nhân viên dưới quầy đại sảng đưa cho cô một hộp giấy nhỏ và một chiếc chìa khoá phòng.
Đến khi bước vào trong phòng Khúc Yên vui sướng không thể tả, tuy căn phòng không có gì ngoài chiếc giường và bộ bàn ghế trống như cô rất tận hưởng cảm giác như một mình ở một phòng này. Cảm giác giống như chính mình được tự do vậy.
Trong phòng tắm có lắp một đèn cảm ứng, chỉ cần cô bước vào là nó sẽ tự động sáng lên. Cách phòng cô đang ở là hai phòng khác, cạnh đó nữa mới là phòng bếp mà cô sẽ sử dụng trong ba năm tiếp theo.
Hôm nay là ngày dọn vào ký túc xá nên trong đây rất đông đúc, tuy nhiên chỉ có người trong ký túc xá có thẻ sinh viên mới có thể dẫn phụ huynh vào.
Ernesta lên một danh sách những thứ cầm mua, thí dụ như giường, đệm lò xo cao su, gối, chăn và một số đồ ăn dự trữ, đồ vệ sinh cá nhân, hai tấm thảm trải sàn, kệ sách và một chiếc tủ lạnh mini làm lạnh,…
Phải dọn dẹp đến tận trưa mọi thứ mới từ từ đâu vào nấy, cô nhảy lên chiếc giường bằng Cotton vừa mới được mình làm xong. Vừa nằm xuống giường là cơn buồn ngủ như muốn ập đến.
Trong phòng có sẵn một chiếc bếp nhỏ dùng để làm nóng đồ ăn, cô và Ernesta ăn một ly mì cho no bụng, cất lại vài thứ vào tủ quần áo. Nhìn tổng thể căn phòng lại nhìn sang Ernesta mỉm cười:’‘Cảm ơn chị, nếu không có chị thì mọi thứ có lẽ sẽ không nhanh hoàn thành thế đâu.’’
Ernesta mỉm cười, không bao lâu cũng rời đi.
Khúc Yên ngồi xuống bàn học cầm thẻ sinh viên của mình, đây là tấm ảnh được cô chụp lại ngay lúc có vừa thi chuẩn bị giấy xin nhập học.
Trong ảnh cô trang điểm theo lối nhẹ nhàng, mắt đen, môi đỏ, mọi thứ đều đẹp đến hoàn mỹ trong bộ đồng phục màu vàng nhạt thắt cà vạt theo đồng phục ở Anh. Hàng chữ “University Of Oxford” đập thẳng vào mắt cô với màu sắc chủ đạo của thẻ là màu xanh dương và màu xanh trắng nhạt.
Cô nhớ lại hộp đồ mà chị gái ở quầy có đưa cho cô. Bên trong có bản đồ hướng dẫn đường đi, một cây bút, một dây đeo có đồ bao thẻ sinh viên chống trầy xước, một chiếc áo hoodie màu xám in logo trường và một chiếc logo riêng biệt chỉ có sinh viên Oxford mới được nhận.