Đơn Phương Kết Hôn

Chương 35: Chương 35




Hạ Tri Thu vừa thay đồ ngủ nằm xuống thì nhận được cuộc gọi từ Trần Quỳnh, cậu vội vàng ngồi dậy bước khỏi giường.

Hôm nay cậu từ công ty về nhà hơi sớm nhưng đi ngủ khá muộn.

Từ Tùy tìm cho cậu một cơ hội thử sức mới, để cậu làm quen kịch bản, sau đó mới nhận sắp xếp thử vai.

So với độ khó của vai phản diện trong "Bình Sa" thì nhân vật mới đơn giản hơn nhiều.

Nhưng do vai này được tính là một trong các vai chính nên có nhiều cảnh quay, vì thế Hạ Tri Thu vẫn không dám chủ quan.

Cậu cẩn thận nghiên cứu tâm lý nhân vật suốt mấy ngày trời, về đến nhà còn đặc biệt nhờ Lý Úc Trạch đối diễn.

Hắn trưng vẻ mặt lạnh tanh lật lật kịch bản, hay hay dở cũng không nói nửa lời, chỉ diễn cùng cậu tới tận nửa đêm.

Hạ Tri Thu biết hắn yêu cầu rất cao với kịch bản, nếu không phải vì chiều ý mình thì kiểu phim thế này có lẽ còn chẳng thèm ngó qua.

Dường như Trần Quỳnh hơi sốt ruột, giữa chừng chị ấy còn hỏi lại hai lần rằng Lý Úc Trạch đã ngủ chưa.

Hạ Tri Thu cũng chẳng biết, cậu đứng trước cửa phòng gọi một tiếng rồi nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.

Lát sau Lý Úc Trạch mới bước ra với mái tóc ướt nhẹp, miệng ngậm bàn chải đánh răng, hỏi: "Gì vậy?"
Hạ Tri Thu nói hắn có điện thoại từ Trần Quỳnh rồi đưa máy sang.

Lý Úc Trạch gật đầu, nhận điện thoại, miệng còn ngậm bàn chải nói tiếng được tiếng mất: "Chuyện gì đó?"
Sau đó hắn nhìn qua Hạ Tri Thu, thấy cậu vẫn đứng chôn chân trước cửa nên gọi: "Em vào đi."
Đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng Lý Úc Trạch.

Ngay từ ngày đầu chuyển tới, căn phòng này không đóng kín thì cũng bị khóa chặt.


Thật ra Hạ Tri Thu rất tò mò rằng rốt cuộc Lý Úc Trạch đã giấu bí mật gì trong đây.

Nhưng hôm nay được đặt chân vào mới phát hiện ngoại trừ việc gian phòng này rộng hơn phòng cậu thì chẳng có gì đặc biệt cả.

Toàn bộ phòng được sơn theo tông xám nhạt, trên giường có một chiếc áo phông trắng nằm chỏng chơ, chắc là Lý Úc Trạch đã thay ra trước khi tắm.

Bên cạnh gối là máy tính bảng cậu thấy lần trước, còn có một máy chơi game cầm tay, đoán chừng dùng để giết thời gian lúc không có chuyện gì làm.

Duy nhất một nơi cần khóa chính là gian để đồ cực lớn nằm bên trái giường ngủ.

Bên trong có đủ loại quần áo đến phụ kiện, Hạ Tri Thu chỉ cần liếc nhìn đã thấy cả dãy đồng hồ đắt tiền.

Thảo nào phải khóa lại.

Cậu thầm nghĩ những đồ vật này quả thực rất đáng giá.

Lý Úc Trạch để cậu ngồi đại đâu đó, còn mình đi súc miệng, cầm điện thoại ra ban công.

Chẳng biết hắn và Trần Quỳnh đang thảo luận gì, đa phần đều là Trần Quỳnh nói, còn Lý Úc Trạch thỉnh thoảng "ừm" vài tiếng coi như trả lời.

Hạ Tri Thu vốn muốn ngồi đợi trên sô pha đơn trong phòng nhưng trên đó đã để vài bộ quần áo.

Cậu nhìn quanh, thấy ngoài giường ra thì chẳng còn nơi nào ngồi được nên bèn dứt khoát ngồi lên.

Qua khoảng thời gian sống chung, Hạ Tri Thu phát hiện ra một chuyện.

Lý Úc Trạch cực kỳ ghét việc cậu quá giữ kẽ với hắn.


Hai câu cảm ơn đơn giản còn được nhưng nếu nói quá nhiều, hắn sẽ hơi cau mày và không ngừng gõ ngón trỏ vào đâu đó.

Rõ ràng là thấy phiền muộn nhưng lại không nói thẳng ra.

Hạ Tri Thu đoán sỡ dĩ hắn làm vậy có lẽ là vì muốn cho cậu thời gian thích ứng hoặc thay đổi.

Bởi dù cho hắn có nói câu: "Về sau em đừng khách sáo quá mức nữa."
Thì chưa chắc Hạ Tri Thu sẽ thay đổi được liền.

Thói quen trong thời gian dài làm sao nói đổi là đổi được? Ngay cả người yêu với nhau cũng phải cho nhau thời gian phát triển cảm xúc rồi mới dần dần trở nên thân thiết.

Tóm lại là vì hai người từng trở thành người xa lạ.

Nếu không nhắc đến quá khứ thì họ chỉ là bạn cùng lớp biết tên nhau.

Hạ Tri Thu có thể cảm nhận được dụng tâm của Lý Úc Trạch, tuy bình thường hắn không hay đùa giỡn gì.

Nhưng hắn cũng biết nói đùa để Hạ Tri Thu thả lỏng cảm xúc.

Hắn không muốn để cậu căng thẳng đầu óc, tay chân luống cuống vì mối quan hệ của cả hai đột nhiên thay đổi.

Lý Úc Trạch đã giữ cho cậu một môi trường sống chung tự nhiên và thoải mái nhất.

Điều Hạ Tri Thu có thể làm là cố gắng chủ động, ít nhất không tiếp tục khách sáo một cách thái quá nữa.

Cuộc điện thoại với Trần Quỳnh vẫn chưa kết thúc, Lý Úc Trạch tựa lưng vào thành ban công ngáp vắn ngáp dài, sốt ruột sờ lỗ tai mấy lần, bộ dáng rành rành là đã nghe hết nổi.


Tính khí hắn vốn cũng chẳng tốt mấy, nhiều lúc thích tùy hứng làm liều.

Năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, thực tế khá hiếm khi nửa đêm nửa hôm còn nghe quản lí cằn nhằn cự nhự.

Hạ Tri Thu ngồi ở mép giường quay đầu nhìn hắn, ngắm đến mức bất giác mỉm cười không hay, mãi tới khi mắt chạm mắt với Lý Úc Trạch thì cậu mới vội vã cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi dép lê.

Vừa rồi không để ý, giờ mới mơ hồ nhận thấy dường như dưới chăn có gì đó cộm cộm tay.

Cảm giác giống như một khung ảnh bằng gỗ, có cạnh có góc.

Hạ Tri Thu chạm tay lên phần viền của vật đó nhưng chẳng đoán được đây là cái gì.

Chợt nghe tiếng Lý Úc Trạch cúp điện thoại rồi lật đật chạy qua.

Hạ Tri Thu vội đứng dậy, hỏi: "Xong rồi sao?"
Lý Úc Trạch nhìn về phía chăn, "ừ" một tiếng rồi đưa điện thoại cho cậu.

"Có chuyện quan trọng lắm hả?"
Hắn tránh né vấn đề chính: "Không quá quan trọng, nhưng ngày mai phải tới công ty một chuyến."
Hạ Tri Thu gật đầu, cất di động vào túi, nói: "Vậy anh nghỉ sớm đi."
"À đúng rồi!", cậu vừa chuẩn bị ra khỏi cửa thì sực nhớ ra chuyện lúc nãy.

Theo thói quen trước đây của Lý Úc Trạch, có lẽ món đồ ấy bị hắn tùy tiện quăng lung tung.

Cậu sợ hắn ngủ không chú ý, cấn phải đâu đó thì không hay.

Vì vậy Hạ Tri Thu định quay trở vào vén góc chăn lên lấy vật đó ra.

Ai ngờ chưa kịp ra tay thì đã cảm thấy thắt lưng bị siết chặt – Lý Úc Trạch ôm chằm lấy cậu từ phía sau.

Hạ Tri Thu như ngừng thở, động tác tay cũng cứng lại.


Cậu chầm chậm quay đầu, đúng lúc có thể nhìn thấy nét mặt mỏi mệt của người kia.

"Anh...!sao vậy?"
Lý Úc Trạch chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng thinh đặt cằm lên vai cậu, lâu lâu còn cọ hai cái, hệt như một chú mèo lớn đang cảm thấy muôn phần tủi thân sau khi bị khiển trách.

Chị quản lí đã nói gì hắn rồi?
Hạ Tri Thu vỗ về lên mu bàn tay hắn: "Rốt cuộc là sao thế?"
Giọng Lý Úc Trạch nghe có chút uất ức: "Anh bất cẩn làm sai một chuyện nên bị quản lí la rầy nãy giờ."
Hạ Tri Thu chớp mắt hỏi: "Chuyện gì?"
Lý Úc Trạch nói: "Tối qua lúc đối diễn với em, anh tiện tay chụp một tấm hình.

Lúc đó chưa kịp nghĩ nhiều đã đăng lên weibo.

Nhưng vì cách diễn đạt không được nghiêm chỉnh cho lắm nên anh xóa nó ngay.

Ai mà ngờ lại bị fan phát hiện, gây ra một cuộc ồn ào nho nhỏ."
"Cuộc ồn ào nho nhỏ" mà hắn bảo chính là sự việc toàn bộ cư dân mạng nháo nhào đào bới thông tin về "diễn viên nhỏ" kia.

Vốn dĩ Hạ Tri Thu chẳng biết đến chuyện này, nghe vậy mới mở weibo ra xem thì thấy Lý Úc Trạch lại nhảy lên hot search.

Lúc này hắn đứng sau buông Hạ Tri Thu ra, vịn hai vai cậu xoay về trước mặt mình để cậu tránh xa giường và chăn ra.

"Anh làm vậy...!có ảnh hưởng đến sự nghiệp của em không?"
Hạ Tri Thu đọc cuộc thảo luận của dân mạng, cười đáp: "Không đâu, mọi người không biết diễn viên nhỏ anh nhắc đến là ai cơ mà."
"Với lại, anh quên rồi sao? Chẳng phải mục đích ban đầu của em khi đến đây là để giúp anh hay sao?" – cậu lấy chiếc nhẫn luôn đeo trên cổ ra – "Mọi người có phát hiện cũng chẳng sao.

Dù gì bây giờ em vẫn đang đảm nhiệm vai này mà."
Chỉ có điều các vấn đề liên quan sau khi bị phát hiện vẫn tiềm ẩn những tai họa, thế nhưng kiểu gì cũng sẽ có cách giải quyết.

Hạ Tri Thu không lo lắng về chuyện này nữa.

Lý Úc Trạch xoa đầu cậu, lần nữa ôm cậu vào lòng, nói: "Đồ ngốc!".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.