Hạ Văn Nam nói xong câu đó, dưới ánh đèn u tối cậu vẫn luôn nhìn Minh Lộ Xuyên, đợi hắn đáp lại.
Cuối cùng Minh Lộ Xuyên hỏi: “Thật không?”
Sau khi xuất viện Hạ Văn Nam chỉ một lòng nghĩ đến chuyện về nhà, những tưởng như vẫn đang ở quá khứ, bất cứ lúc nào cũng có người đang chờ cậu về nhà, cho nên bây giờ cậu mới phát hiện trên người mình không có chìa khóa.
Thậm chí cậu còn không biết chìa khóa nhà mình để ở đâu.
Minh Lộ Xuyên nhìn Hạ Văn Nam đang câm nín, lại hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Đổi lại là trước đây, nếu không về nhà được thì cậu có thể ở lại trường, nhưng giờ trường học cũng đâu thể về? Não Hạ Văn Nam trống rỗng, nhìn Minh Lộ Xuyên không nói lời nào.
Đột nhiên Minh Lộ Xuyên quay người xuống lầu.
Bản năng Hạ Văn Nam đi theo hắn nửa bước, rồi lập tức dừng lại, cậu đứng nhìn Minh Lộ Xuyên từng bước xuống cầu thang, đến khi bóng lưng hắn khuất sau khúc ngoặt cầu thang. Tiếng bước chân Minh Lộ Xuyên vẫn vang lên đều đều không hề dừng lại, cuối cùng cậu không nhịn được thò người xuống khe hở tay vịn, hỏi: “Anh đi thật á?”
Cậu cảm thấy Minh Lộ Xuyên kh thể cứ rời đi như vậy được, giữa bọn họ còn nhiều chuyện chưa nói rõ lắm. nhưng trong giây phút não cậu đứng hình này chỉ kịp hét lên: “Ơ này, chúng ta chưa giải quyết chuyện ly hôn mà? Còn phải chia tài sản nữa chứ?”
Tiếng bước chân của Minh Lộ Xuyên tạm dừng khoảng chừng là hai giây, rồi lại tiếp tục đi xuống.
Cánh tay Hạ Văn Nam bám trên tay vịn cầu thang, ngơ ngác suốt hai, ba phút thì nghe được tiếng bước chân lên lầu. Âm thanh giày da bước trên bậc thang, không biết tại sao nhưng Hạ Văn Nam có thể nhận ra đó chính là tiếng bước chân của Minh Lộ Xuyên.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, Minh Lộ Xuyên xuất hiện ở khúc ngoặt cầu thang, từ từ tiến lại gần chỗ Hạ Văn Nam. Đi tới trước cửa, Minh Lộ Xuyên chẳng nói gì, chỉ cầm chiếc chìa khóa trong tay mở cửa nhà ra.
Hạ Văn Nam hỏi hắn: “Anh lấy ở đâu đấy?”
Minh Lộ Xuyên đáp: “Em gửi ở dưới bảo vệ.” Đồng thời bật công tắc đèn phòng khách.
Nương theo ánh đèn phòng sáng lên, Hạ Văn Nam chẳng còn để ý Minh Lộ Xuyên đang nói gì, cậu bước vào trong nhà, đứng bần thần ở cửa ra vào một hồi lâu.
Căn nhà này vẫn mang dáng vẻ khi xưa, bước vào cửa chính là phòng khách hình chữ nhật, mặt tường đối diện là một khung cửa sổ gỗ cũ kỹ khép chặt, nơi đây tràn ngập bầu không khí cũ xưa ngột ngạt.
Trong nhà vẫn còn một ít đồ gia dụng, ghế sofa cũ và bàn trà, cả chiếc TV cổ xưa, tất cả đều bị che phủ bằng những tấm vải bố, không gian vốn đã không rộng rãi giờ càng thêm chật chội.
Hạ Văn Nam chậm rãi đi vào bên trong.
Bên phải phòng khách là nhà bếp cùng với ban công nhỏ, còn bên trái và cửa hai phòng ngủ, đặt ở giữa là nhà vệ sinh.
Một phòng ngủ của ông nội, một của Hạ Văn Nam, cửa phòng đóng nhưng không khóa lại. Cậu mở cửa phòng của ông trước, trong phòng vẫn là mùi hương cũ kỹ nhưng dường như Hạ Văn Nam vẫn còn nghe thấy mùi của ông nội, đó là mùi pheromone. Ông nội cậu là Omega, tuy lúc Hạ Văn Nam được sinh ra ông đã không còn trẻ nhưng vẫn như đa số những Omega thanh tú khác, mùi pheromone ngọt ngào như kẹo trái cây vị chanh.
Khi còn bé Hạ Văn Nam rất thích ngồi trong vòng tay ông, ôm lấy ông mình có cảm giác như đang ôm viên kẹo trái cây ấm áp. Nhưng hiện giờ, cậu chỉ có thể ngồi bên giường ông, cố gắng tìm kiếm chút vị ngọt sót lại trước khi nó tan biến vào không khí.
Minh Lộ Xuyên đi theo đến cửa phòng, nhìn thấy cậu yên lặng ngồi bên giường, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi lùi ra ngoài.
Hạ Văn Nam cúi đầu thật thấp, khuỷu tay chống lên đầu gối ôm lấy trán, nặng nề ngồi gần nửa tiếng. Cậu buông tay ra, xoa khuôn mặt mình vào lòng bàn tay, hít thở sâu rồi đứng dậy.
Bật thêm bóng đèn để căn phòng sáng sủa hơn, cậu lục tìm tủ đồ của ông nội thì phát hiện ra không còn đồ đạc nào bên trong cả. Tất cả quần áo cũ của ông nội đã được xử lý, có một ngăn kéo nhỏ trong tủ để đựng giấy tờ và những vật dụng có giá trị, mà bây giờ không thấy đâu nữa.
Hạ Văn Nam ra khỏi phòng ông nội, lúc đi ngang qua phòng khách thấy Minh Lộ Xuyên đang ngồi một mình trên ghế sofa nhưng không kịp nói câu nào, vội vàng chạy vào phòng của mình. Phòng của cậu cũng chỉ còn lại vài vật dụng, khác với ông, một ít quần áo cũ và sách vở của cậu vẫn ở đó, nhưng những giấy tờ quan trọng thì không tìm thấy.
Một lúc sau Hạ Văn Nam ra khỏi phòng mình, cậu đi đến trước ghế sofa nhìn Minh Lộ Xuyên.
Minh Lộ Xuyên không đứng lên, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn cậu.
“Ông tôi không để lại chút tiền nào sao?” Khuôn mặt Hạ Văn Nam tỏ ra hoài nghi, hỏi.
Minh Lộ Xuyên đáp: “Chắc là có.”
Hạ Văn Nam thăm dò: “Vậy nó ở đâu?”
Minh Lộ Xuyên im lặng nhìn cậu một lúc: “Em nghi tôi lấy chỗ tiền đó?”
“Không phải, tôi mất trí nhớ mà, hỏi một chút không được à?”
Minh Lộ Xuyên đứng lên từ ghế sofa, Hạ Văn Nam theo bản năng lùi về phía sau một bước, tránh cho khoảng cách của hai người quá gần.
“Em muốn ở lại đây?” Minh Lộ Xuyên hỏi.
Đúng là Hạ Văn Nam có ý định đó, nhưng bây giờ cậu đã tạm gác qua một bên rồi, chiếc giường trong phòng cậu trống trơn không còn thứ gì, trong tủ cũng chỉ dư một cái chăn bông cũ không hợp mùa. Nếu muốn quay về đây ở, e là phải tốn một ít thời gian để thu xếp, đồng thời cũng phải mua thêm một chút đồ dùng hằng ngày.
Vấn đề lớn nhất hiện tại chính là cậu không có tiền, cậu cần giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng.
“Chúng ta về nhà đi.” Hạ Văn Nam nói.
Trái ngược Minh Lộ Xuyên lại hơi sửng sốt, hỏi cậu: “Về nhà nào?”
Hạ Văn Nam ngập ngừng nói: “Thì nhà… chúng ta ở chung?”
Minh Lộ Xuyên trầm mặc nhìn cậu.
Hạ Văn Nam bị hắn nhìn một hồi thì có hơi chột dạ, nhưng cậu nhanh chóng nghĩ lại, tại sao lại phải chột dạ? Cậu hơi ngước cằm lên, tỏ ra mình “cây ngay không sợ chết đứng”, giọng nói cũng thêm phần dõng dạc: “Tôi cũng phải thu dọn đồ đạc trong nhà chứ? Giấy tờ, thẻ ngân hàng các kiểu các kiểu nữa.”
Minh Lộ Xuyên hỏi: “Vậy bây giờ đi về?”
Hạ Văn Nam gật đầu: “Nên vậy.”
Minh Lộ Xuyên đáp: “Được thôi.” Rồi quay người đi ra bên ngoài.
Hạ Văn Nam cẩn thận tắt hết đèn trong phòng, sau khi ra khỏi nhà thì khóa chặt cửa. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Minh Lộ Xuyên đang đứng bên cầu thang chờ cậu, Hạ Văn Nam hỏi: “Anh có từng thấy chiếc nhẫn nào của tôi không?”
Minh Lộ Xuyên đứng dưới ánh đèn lờ mờ, khó có thể phát hiện lông mày hắn đang hơi nhướng lên, hỏi: “Nhẫn gì?”
Hạ Văn Nam miêu tả: “Nó có một viên ngọc dát vàng, kiểu dáng thì xưa lắm rồi.” Nói đến đây, cậu dừng lại một chút chờ xem Minh Lộ Xuyên có nói gì không rồi mới tiếp tục, “Giá trị không cao đâu, chỉ là nó khá ý nghĩa đối với tôi.”
Đó là chiếc nhẫn của ông nội cậu, ngày xưa ông thường hay lấy ra và bảo đây là vật gia truyền của nhà họ Hạ, được người ông Beta của Hạ Văn Nam để lại, sau này Hạ Văn Nam lấy vợ thì sẽ truyền cho cậu.
Lần trở về này Hạ Văn Nam không tìm thấy chiếc nhẫn mà ông nội cậu vô cùng trân quý.
Minh Lộ Xuyên lại hỏi: “Ý nghĩa gì?”
Hạn Văn Nam không muốn giải thích chuyện nhỏ nhặt như vậy lắm, chỉ đáp: “Không có gì, không đáng giá đâu.”
Đột nhiên Minh Lộ Xuyên lạnh mặt, vứt lại cho Hạ Văn Nam một câu “Chưa thấy bao giờ.” Rồi quay người đi xuống cầu thang.