Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 23: Thức đêm.




Tạm thời, tâm tư Ngả Hi rối bời, lâu nay không có tâm trạng làm việc, hôm nay thật đúng là phiền, nếu không cô sẽ không tâm sự với Lê Mộc.
"Được rồi..." Ngả Hi bỏ dở đề tài này, Lê Mộc đã đi gần nửa tiếng, "Cô đi tới đâu rồi?"
"Tôi về rồi."
Lê Mộc vừa nói chuyện vừa mở cửa, nàng đổi giày để thuốc lên bàn, dùng giọng điệu nghiêm túc trả lời vấn đề chưa kịp nói trong điện thoại, "Không nên vì cô đơn mà tìm người yêu, kết hôn càng không nên."
"Người thích chưa xuất hiện tôi sẽ chờ..." Lê Mộc cảm thấy nói như vậy có hơi giả tạo, sau đó nhún nhún vai, thái độ thờ ơ, "Dù sao hiện tại tôi nghĩ là vậy."
Chờ, không biết chờ bao lâu.
"Chờ không được, vẫn một mình?"
"Cô trù tôi à, chuyện sau này ai biết thế nào, không biết cô bi quan như vậy đó."
Ngả Hi không thèm nói, xoay người vào phòng tắm tắm, quả thực nước ấm có thể rửa trôi uể oải, vì sao có nhiều người sống an nhàn như vậy? Ví như Lê Mộc.
Nhưng mà Ngả Hi lại nghĩ tới đêm Lê Mộc uống say, "tôi rất cô đơn... thật là đau khổ...", tuy rằng bình thường Lê Mộc hay mạnh miệng, nhưng trong thâm tâm vẫn sợ cô đơn, say rượu thường có thể phản ánh tâm trạng thực sự của một người.
Vì sao luôn luôn nghĩ về Lê Mộc, chuyện của mình còn không lo được, Ngả Hi rửa sạch bọt xà phòng, quấn khăn tắm. Cô cũng muốn ngâm mình trong bồn, thế nhưng còn công việc, tốc chiến tốc thắng.
Độ lửa vừa phải, Lê Mộc cố ý bỏ thêm chút nước, dễ ăn hơn, nàng múc hai chén, để nguội, thấy Ngả Hi chậm chạp chưa ra nên tự ăn trước.
"Tắm rồi, đến đây ăn..." Ánh mắt Lê Mộc dừng trên người Ngả Hi, người đẹp mới tắm sờ sờ trước mặt, trên cánh tay và đùi cũng còn đọng nước, da sau khi tắm cũng ửng đỏ, rất có khí sắc, "...tí cháo đi."
Vốn chỉ cần hai giây để nói xong một câu, Lê Mộc ấp úng mất năm giây, nhất là khi Ngả Hi xoay người đối mặt với nàng, xương quai xanh đẹp mắt, Lê Mộc nói xong nhanh chóng cúi đầu ăn cháo, nhịp tim tăng tốc hơn.
"Ừ, tôi đi mặc quần áo."
Có cảm giác làm sao bây giờ? Lê Mộc nghĩ chắc chắn là do nàng quá đói khát, thế cho nên mới sản sinh suy nghĩ không thuần khiết với Ngả Hi, nàng an ủi bản thân, đây là bệnh chung khi gặp mỹ nữ, Ngả Hi là mỹ nữ, nên có cảm giác này là rất bình thường.
Hiện tại Lê Mộc tâm phục khẩu phục thừa nhận, Ngả Hi rất đẹp, trước đây nàng có thành kiến với Ngả Hi, có lẽ do ganh tị.
"Rất bình thường rất bình thường..." Lê Mộc thì thầm hai câu, một chén cháo ăn rất nhanh, còn chưa đủ, đi vào bếp múc thêm một chén, lúc này Ngả Hi đã thay áo ngủ đi ra, Lê Mộc thấy cái váy này rất quen, đêm Ngả Hi vào phòng nàng ngủ, mặc cái áo này.
Để cháo nguội một lúc, độ ấm vừa phải, Ngả Hi dùng muỗng từ từ ăn.
"Rất ngon." Ngả Hi nói với Lê Mộc, nàng đang bưng chén cháo đứng đối diện bàn ăn, cũng không ngồi.
"Hả? Cô... cô nói gì?" Lê Mộc vừa mất hồn, ngồi xuống bàn ăn, hình như Ngả Hi vừa nói gì đó.
"Ngon." Vì đói, Ngả Hi đã ăn nửa chén, cô nghĩ hình như Lê Mộc không được tự nhiên lắm, nhất là mặt, tại sao... đỏ như vậy, "Cô nóng lắm à?"
Nóng, đột nhiên bị nóng. Lúc Lê Mộc từ bếp ra ngoài thì thấy lưng Ngả Hi, cũng hơi sững sờ, tóc ướt rơi lả tả, hợp với bờ vai mảnh khảnh, rõ ràng Lê Mộc nghĩ hơi gợi cảm. Đến lúc ánh mắt Lê Mộc nhìn tới ngực Ngả Hi thì, nội tâm dường như có một loại xao động ngoài tầm kiểm soát, là cái váy ngủ này, tay nàng từ dưới chui vào, đụng ngực Ngả Hi...
Có một số việc, càng nghĩ thì càng biến thái, nhưng Lê Mộc rất xác định, cảm giác của nàng đối với Ngả Hi thực sự có hơi thay đổi, nếu là lúc mới dọn đến, thì Ngả Hi có cởi hết trước mặt nàng nàng cũng không cảm thấy gì, thế nhưng bây giờ, nếu Ngả Hi đòi ngủ chung nàng, chắc chắn nàng sẽ từ chối.
Lê Mộc cảm thấy mình như mấy tên nam biến thái, thấy dáng gái đẹp thì sẽ mơ tưởng viễn vong, dừng! Dừng ở đây.
"Ừ ừ... ăn cháo đi..." Lê Mộc ngẩng đầu, chỉ vào chén cháo, lại vùi đầu ăn một muỗng, cháo từ trong nồi mới múc ra rất nóng miệng, "A..."
"Nóng quá nóng quá..." Lê Mộc hé miệng le lưỡi, đỡ hơn chút.
"Cẩn thận một chút đi ~" Ngả Hi hả hê cười rộ lên, "Lưỡi... lưỡi cô nhìn như lưỡi cún ~"
"Cô ăn cháo của tôi đó! Không biết cám ơn thì thôi đi, còn cười tôi, Ngả Hi, nhả cháo ra trả tôi, nhanh lên!"
"Cô thật ghê tởm."
Kế hoạch còn chưa chuẩn bị xong, Lê Mộc biết Ngả Hi cho mọi người về sớm, còn cô về nhà tăng ca, chỉ cần điểm này, sếp này vẫn còn trái tim, lâu rồi mới gặp người như vậy, ở chung với nhau, Lê Mộc nghĩ người này rất tốt, nhưng đôi khi cái mặt rất đáng ghét.
Ngả Hi cũng có cảm giác như vậy, mặc dù Lê Mộc nói chuyện rất "bỉ ổi", nhìn sơ như đứa trẻ mới lớn, nhưng rất hiền lành, nửa đêm còn đi mua thuốc cho cô... Ngả Hi ở chung với nhiều người, nhưng thấy Lê Mộc rất khác, thậm chí có thể nói, Lê Mộc là người tốt nhất.
Lê Mộc tắm, Ngả Hi còn đang làm việc, quả nhiên nghiêm túc làm việc càng hấp dẫn hơn... không chừa một ai, thiếu chút nữa biến thành người hâm mộ não tàn, Lê Mộc lau tóc đứng sau Ngả Hi, nhìn giám đốc đại nhân làm việc như thế nào.
Tóc Ngả Hi nhiều, cũng rất dài, nên đến giờ tóc cô vẫn còn ướt, tuy rằng nhiệt độ đã tăng lên, nhưng nửa đêm tóc ướt lỡ như bị cảm thì sao?
"Cô sấy tóc chút đi... bị cảm khó chịu lắm."
Ngả Hi tiếp tục gõ bàn phím, cũng không quay đầu lại, hiệu suất làm việc của giám đốc rất cao, "Thôi."
Được rồi, ai bắt chó đi cày không nên xen vào chuyện của người khác, cơ thể là của cô chứ không phải của tôi, Lê Mộc cố ý hỏi Ngả Hi: "Tôi sấy giúp cô nha?"
"Ừ..."
Quả nhiên Ngả Hi là số tiểu thư, sai bảo người khác cũng chẳng thấy kì, "Cô nghĩ tốt thế!"
"Ừ..."
Cơ bản là cô gái này không nghe nàng nói, chỉ trả lời có lệ, Lê Mộc như đang ngớ ngẩn một mình, nàng tức giận chạy vào phòng tắm, tự sấy, thò cái đầu trong phòng tắm ra ngoài nhìn Ngả Hi, đột nhiên muốn đùa dai.
Lê Mộc cầm máy sấy rón ra rón rén đi tới chỗ Ngả Hi, lén lút cắm điện, bất thình lình canh ngay đầu Ngả Hi, mở lực thổi tối đa!
Ù ù...
Người đang trong trạng thái tập trung rất dễ bị hù, giống như Ngả Hi vào lúc này, đang yên lặng, đột nhiên ồn ào, kèm theo không khí nóng, trên đầu còn có cái móng vuốt nắm tóc.
"Lê Mộc! Cô làm gì vậy!"
"Sấy tóc cho cô mà, thoải mái lắm phải không ~"
Thật không dám khen tặng tay nghề của Lê Mộc, trực tiếp làm tóc của người ta thành ổ gà, Ngả Hi, không nghĩ tới cô cũng có ngày hôm nay, Lê Mộc đắc chí.
Ngả Hi đẩy tay nàng ra, không có tâm trạng đùa giỡn, Lê Mộc không biết nặng nhẹ, "Đừng ồn ào, tôi còn phải làm việc."
"Cô làm việc của cô, tôi sấy tóc cho cô, mẹ tôi nói tôi sấy tóc rất dễ chịu, không lấy tiền, còn chê bai gì nữa..." Lê Mộc thay cô sấy khô tóc, rất nghiêm túc, ngón tay trắng nõn xen vào tóc đen, tỉ mỉ sấy khô, "Cô đừng nhúc nhích... làm như tôi thích hầu hạ lắm."
Lê Mộc, không phải ngươi thích hầu hạ người khác sao? Từ nhỏ chỉ thích chơi với con gái xinh đẹp tóc dài, cả ngày đi theo con gái người ta, cột tóc thắt bím cho người ta, chẳng phải vui lắm sao.
Thói quen đến lớn cũng không sửa được, lâu ngày dài tháng, đôi tay thêm khéo léo, tóc đen bình thường vào tay nàng cũng làm được nhiều kiểu, ra đủ tạo hình.
Lê Mộc cũng thích sấy tóc cho người khác, chải tóc, con gái để tóc dài xõa tóc ra sau lưng nhìn đẹp nhất. Lê Mộc thích tóc dài, nên để tóc rất dài, người lớn trong nhà nói, ăn nhiều như vậy cũng không có tí thịt, chất dinh dưỡng bị tóc hấp thu hết rồi.
Trên người Lê Mộc có ba bảo vật được công nhận: Tóc, da, và đôi mắt. Tóc vừa mềm mại vừa mượt mà, sắp dài tới thắt lưng cũng không thấy sợi nào bị chẻ ngọn, chụp đại một tấm ảnh cũng có thể làm ảnh quảng cáo dầu gội, không cần phải chỉnh sửa, về phần da, Ngả Hi cũng biết, ngay cả Ngả Hi cũng thầm ước ao, thực sự có người da trắng đến phát sáng, lung linh từ gương mặt, lưng... thậm chí cả mông, ở thời đại bốn mắt chim bìm bịp, không ai nghĩ đôi mắt của Lê Mộc đẹp, nhưng đến lúc nàng bỏ kính xuống, giống như biến thành người khác, đôi mắt là cửa sổ linh hồn, nếu như cửa sổ đẹp, bất kể là ngoại hình hay tâm hồn đều được cộng điểm!
Trong thời đại mỹ nữ nhiều như mây trên trời, Lê Mộc chỉ là một người bình thường, thanh tú xinh đẹp, nhưng không làm cho người đối diện cảm thấy sáng ngời, hơn nữa dáng nàng nhỏ nhắn xinh xắn, cảm giác hiện diện rất nhỏ bé...
Dáng vẻ Phương tổng như vậy, khí tràng mạnh mẽ, đi đến chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm, hay như Ngả Hi, người đẹp có khí chất khác biệt.
Lê Mộc càng nghĩ càng bi kịch, nhìn bản thân, sự nghiệp thì không có, vóc dáng cũng không, khí chất cũng chẳng có, người thì nhát gan còn sợ phiền phức, độc thân lâu như vậy là đáng đời!
"Khô rồi, đừng sấy nữa."
Lê Mộc phục hồi tinh thần, "... Không cần cảm ơn."
...
Một người sửa hai kế hoạch, không biết mò tới khi nào, dự án lần này Lê Mộc cũng có tham gia, coi như là chuyện thuộc bổn phận của nàng, nàng đeo kính vào, kéo cái ghế ngồi cạnh Ngả Hi, tiện tay lật tài liệu.
"Bốn mắt chim bìm bịp à." Ngả Hi liếc nhìn Lê Mộc đeo mắt kính đột nhiên có cảm giác thân thiết, Lê Mộc còn cột tóc đuôi ngựa, càng lộ vẻ ngây ngô, hai người bây giờ rất giống như thời trung học, liên tục giải đề trước khi thi tốt nghiệp, "Cô không ngủ đi, mai dậy không nổi."
Lê Mộc đẩy kính một cái, "Tôi theo giám đốc đại nhân học hỏi lấy kinh nghiệm, học tập một chút, không phải cô biết tôi học rất giỏi sao?"
Ngả Hi biết Lê Mộc chia sẻ giúp mình, thế nhưng cám ơn nhiều quá thì giống đạo đức giả, mọi người hiểu là được rồi, "Ừ, cô không biết gì, tôi sẽ rủ lòng từ bi dạy cô ~"
Ở chung với Lê Mộc lâu, cũng học theo giọng điệu của nàng.
Cuối cùng vẫn bận đến hai ba giờ mới xong, nếu không có Lê Mộc, Ngả Hi có thể phải làm đến hừng đông, Lê Mộc có nhiều ý tưởng và năng lực hơn cô nghĩ.
Hai ba giờ chưa ngủ, không chỉ có Lê Mộc và Ngả Hi, còn có Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm.
Mạc Nhiên đỡ Phương Hi Hàm về nhà.
Phương Hi Hàm mở nửa mắt, bị Mạc Nhiên bỏ xuống sô pha còn ôm chặt cổ đối phương, "Tiểu Mạc ~~~"
Giọng nói mang theo men say...
"Mạc Nhiên ~~~" Phương Hi Hàm gọi tên cô một lần rồi lại một lần, mặt của đối phương gần trong gang tấc, "Thực ra tôi đang giả say ~"
"Tôi biết..."
"Vậy em còn mang tôi về nhà, không thấy như vậy rất nguy hiểm sao?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.