Khi ông nội Nhậm qua đời, Nụ hoa chỉ mới hai tuổi rưỡi.
Cô nhóc ngày thường hay cười thích quậy phá bỗng nhiên bám ông nội ngủ trưa cùng mình.
Ông cụ ôm bé con ngồi trên xích đu nhẹ nhàng lắc lư, lát sau Nụ hoa đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh giấc, ông nội Nhậm vẫn còn ôm cô bé trong lòng, trên khuôn mặt già nua là nụ cười nom hiền hậu vô cùng.
Nụ hoa kéo tay ông, thấy tay ông hơi lạnh.
Cô bé dè dặt leo xuống, lấy chăn mỏng của mình đắp lên người ông rồi ngoan ngoãn chạy đi tìm mẹ.
Hôm ấy, Nhậm Kha ngồi trong phòng ông nội suốt cả đêm không ra ngoài.
Cô cứ ngồi như vậy, không nhúc nhích, không nói năng gì, không khóc cũng không ầm ĩ.
Mãi đến ba giờ sáng hôm sau, Trình Đẳng vội vàng chạy về nhà, thấy sắc mặt Nhậm Kha, lòng anh đau xót khôn nguôi.
“A Kha.”
Khi giọng anh vang lên, người đang ngồi dưới sàn động đậy nhẹ ngón tay nhưng vẫn không quay đầu.
Trình Đẳng tiến tới ngồi bên cạnh cô, cũng không nói gì. Anh chỉ khoác áo khoác lên người cô, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô bao bọc chặt chẽ trong tay mình.
Bàn tay ấy dần được sưởi ấm, anh giơ tay xoa xoa đầu cô. Nhậm Kha vẫn bất động, Trình Đẳng bèn ghé đến gần, ôm cô vào lòng.
Cơ thể cứng đờ dần thả lỏng, cô cũng dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc kia.
Tờ mờ sáng, bầu trời vẫn tối đen, nặng nề nồng đậm như mực.
Cuối cùng Nhậm Kha quay đầu sang, khuôn mặt nhỏ lành lạnh vùi vào hõm vai Trình Đẳng.
Cô cất giọng, âm thanh ấy khàn đặc, uể oải như đang than thở.
“Đẳng Đẳng.”
“Anh ở đây.” Người đàn ông ôm cô đáp.
“Ông nội đi rồi.”
“Anh biết.” Trình Đẳng xoa đầu cô, ôm cô vào lòng chặt hơn: “Ông nội đi tìm bà nội rồi.”
“Bà nội?” Nhậm Kha ngẩn người, lại nghe Trình Đẳng nói tiếp: “Đúng vậy, ông nội đợi lâu rồi, chắc chắn là ông không yên lòng để bà nội ở bên kia một mình.”
Nhậm Kha trầm mặc thật lâu rồi mới “à” một tiếng dài, mặt vùi sâu vào cổ Trình Đẳng cọ cọ một cái.
Chốc lát sau, khi Trình Đẳng cảm nhận sự ươn ướt ở cổ thì cô đã nhắm mắt ngủ mất.
Nhậm Kha ngủ không sâu giấc, khi trời hơi sáng lên, cô tỉnh lại một lần.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, trong lòng ôm một cục bông mềm mại thơm ngát. Cô động đậy tay một cái khiến cục bông kia vặn vẹo người, bèn mở mắt ra.
“Mẹ.”
Nụ hoa dụi mắt, bàn tay nhỏ bé tự động ôm cổ Nhậm Kha: “Mẹ, mẹ dậy rồi?”
Nhậm Kha khẽ đáp tiếng “ừ”, hôn lên trán cô bé rồi hỏi nhỏ: “Sao con lại ở đây?”
Nụ hoa có giường nhỏ của riêng mình.
Nụ hoa chớp chớp mắt, đôi mắt tròn xoe chuyển động linh hoạt, không nói nửa đêm qua ba bế mình để vào lòng mẹ, chỉ lẩm bẩm bảo: “Mẹ ơi, con đói.”
Đói?
Nhậm Kha gật đầu, theo bản năng muốn xuống giường đi pha sữa cho bé con, nhưng cô vừa nhúc nhích thì người đàn ông ôm eo cô từ phía sau cũng bị đánh thức.
Tay Trình Đẳng căng cứng, lập tức mở mắt ra. Nhậm Kha đưa lưng về phía anh nên không thể thấy trong căn phòng hơi tối này, hai ba con Nụ hoa đang mắt lớn mắt nhỏ trao đổi gì với nhau.
Một phút sau, Trình Đẳng ở sau lưng Nhậm Kha dùng sức vỗ đầu một cái rồi ngồi bật người dậy. Anh trừng mắt nhìn Nụ hoa rồi mới lim dim buồn ngủ đi ra bếp pha sữa.
Khi anh pha sữa xong quay lại, Nhậm Kha đã ngủ tiếp, bé con thì đang ôm tay cô, cong cái mông nhỏ ngủ mơ màng. So với lúc này thì bây giờ cô bé đã xoay một vòng, cái chân nhỏ trắng nõn đạp lên gối bên cạnh.
Trình Đẳng đi đến vươn một tay bế Nụ hoa lên, sau đó đưa bình sữa cho cô bé: “Uống đi.”
Hơn một ngày rồi anh không được ngủ đủ giấc, cơn mệt mỏi khiến anh phiền não, sắc mặt khá tệ.
Nụ hoa mở mắt, ngoan ngoãn ôm bình sữa uống ừng ực.
Đợi bé con uống no, Trình Đẳng bế con vỗ vỗ lưng bé, khi bé Nụ hoa ợ một cái, anh mới đặt cô bé về lại giường.
Bé con tự động chui vào lòng Nhậm Kha, hai tay ôm chặt tay cô.
Trình Đẳng nhìn một hồi mới cúi người điều chỉnh chăn cho hai mẹ con. Lúc anh mới đứng thẳng lại, Nụ hoa chợt mở mắt nhìn chằm chằm ba hỏi: “Ba, ba không ngủ được ạ?”
“Không ngủ.” Trình Đẳng liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Ba có việc phải làm.”
Nhớ lại chuyện ba bị mình đánh thức, Nụ hoa có hơi chột dạ, thế là bé con lại ưỡn cái mông nhích lại gần Nhậm Kha hơn: “Vậy ba đi đi, con sẽ coi chừng mẹ.”
Con bé là con ruột của mình, Trình Đẳng vừa nhìn dáng vẻ kia của bé đã đoán được cái đầu nhỏ của cô bé đang nghĩ gì.
Anh cúi người hôn lên gò má ấm áp của Nhậm Kha đang ngủ say, sau đó đưa tay gõ nhẹ trán Nụ hoa một cái: “Nhóc quậy, chăm sóc mẹ cho tốt, tháng này không cắt sữa chua của con.”
Nụ hoa dẫu môi, quay đầu nói: “Ba này, con mới vừa nằm mơ.”
“Gì cơ?”
“Con nằm mơ con có một em trai.”
Trình Đẳng: “?”
“Em trai giành sữa chua với con.” Thoạt nhìn Nụ hoa nghiêm túc vô cùng: “Làm sao đây ạ?”
Trình Đẳng: “… Đánh nó.”
Đàn ông con trai, cướp sữa chua con gái là sao?
Lúc đó Trình Đẳng không ngờ những gì mình nói hôm ấy sẽ trở thành sự thật.
(Hai)
Năm Nụ hoa bốn tuổi, Ổn Ổn ra đời.
Có lẽ vì thấy Nụ hoa là con gái mà nghịch ngợm ồn ào quá nên Trình Đẳng đã đặt tên cho con trai là “Ổn Ổn”.
Từ bé, Ổn Ổn đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không thích quậy phá như Nụ hoa, thậm chí vì biết nói muộn mà cậu còn bị Nụ hoa chê bai suốt mấy năm.
Nhưng Ổn Ổn không so đo với chị của mình.
Vì từ bé ba đã dạy cậu phải yêu mẹ, phải thương chị.
Nhất là trước đây khi chưa có cậu, chị là công chúa được cả nhà cưng chiều.
Nhưng sau khi có cậu, chị trở thành — trưởng công chúa.
Ổn Ổn nhớ hồi bé, mình và chị thích uống sữa chua vị dâu nhất.
Có lần ở nhà chỉ còn lại một chai.
Cậu sải cái chân ngắn tũn nhỏ xíu đến, vừa ôm chai sữa chua vào lòng thì chị cậu đã lao tới, đánh cái bốp vào đầu cậu rồi đưa tay cướp sữa chua đi.
“Em lấy trước mà.” Ổn Ổn nói.
“Thì sao?” Nụ hoa cười nheo mắt nhìn cậu: “Chị uống một ngụm thôi.”
Ổn Ổn nghĩ chỉ một ngụm thôi, bèn gật đầu đồng ý.
Không ngờ chị cậu lại uống một hơi cạn cả chai sữa chua.
Cuối cùng vứt lại chai không cho cậu: “Thưởng cho em đó!”
Ổn Ổn ôm chai không, bĩu môi muốn khóc.
Đúng lúc thấy chú nhỏ của mình, cậu bèn vội vàng chạy đến.
Thượng Dịch Thần từ xa thấy cậu chạy khó khăn bèn đi lên trước vài bước, ôm lấy cậu.
“Ổn Ổn sao vậy?” Thượng Dịch Thần thấy mắt cậu đỏ hoe: “Ai bắt nạt cháu? Chú trả thù cho cháu!”
Thượng Dịch Thần đưa mắt nhìn lướt qua chai sữa chua trong tay cậu rồi “à” lên một tiếng, xoa đầu cậu bảo: “Đàn ông con trai sao lại tranh sữa chua với con gái? Phải ưu tiên con gái biết không?”
Nói rồi anh thả cậu xuống, đi xa.
Ổn Ổn đứng tại chỗ một hồi, cảm thấy có gì đó sai sai.
Cậu đâu có tranh sữa chua với chị đâu, chị cướp sữa chua của cậu mà!
Đúng lúc này Trình Đẳng về nhà, Ổn Ổn lại sải cái chân ngắn tũn nhỏ xíu đuổi theo ba.
Trình Đẳng thấy cậu thì khom người bế con trai lên: “Sao Ổn Ổn lại khóc?”
Ổn Ổn đưa bình sữa chua không cho ba: “Chị uống sữa chua của con.”
Ba cậu cũng “à” lên một tiếng: “Đó là chị mà.”
Ổn Ổn: “Con lấy trước mà.”
“Trước khi con ra đời, đó là món yêu thích của chị.”
Ổn Ổn: “…”
Trình Đẳng nghiêm túc bế cậu: “Đàn ông con trai phải nhường con gái, biết chưa?”
Ổn Ổn hết cách đành gật đầu, nhõng nhẽo đi tìm mẹ.
Nếu mẹ cũng bảo cậu nên nhường cho chị, vậy cậu… Sẽ nhường cho chị.
Nhưng sau khi Nhậm Kha nghe Ổn Ổn nói, đôi mắt hạnh trừng lớn, cất giọng kêu: “Nụ hoa!”
Lần thứ nhất không ai đáp lại, lần thứ hai mới nghe tiếng Nụ hoa ở phía xa xa trả lời. Lát sau, cô bé chạy bịch bịch lên tầng, thở hồng hộc, mặt đỏ bừng.
Nhậm Kha: “Sao con lại bắt nạt em trai?”
“Không có!” Nụ hoa mở to mắt: “Con thích em trai nhất!”
Mặt Ổn Ổn hơi đỏ.
Nhậm Kha không quan tâm lời vừa rồi của cô bé: “Vậy tại sao khi nãy uống sữa chua con không cho em?”
“Con muốn uống mà.” Nụ hoa cười híp mắt: “Uống no mới có sức đi mua chai mới!”
Nói rồi cô bé lấy hai chai sữa chua từ sau lưng ra và đưa cho Ổn Ổn: “Đồ mít ướt! Bù cho em hai chai đó, không được khóc!”
Ổn Ổn ôm sữa chua, nhìn mẹ rồi lại nhìn chị, cuối cùng sờ sờ hai chai sữa chua trong tay rồi cười nói: “Cảm ơn chị!”
Nhưng khi vừa ra khỏi phòng, hai chai sữa chua Ổn Ổn ôm trong lòng đã bị Nụ hoa lấy mất một chai.
Ổn Ổn: “?”
“Xem như là hình phạt vì em mách mẹ!” Nụ hoa bình thản nói: “Lấy lại một chai!”
Ổn Ổn mếu mó.
Nụ hoa lại nói tiếp: “Không được khóc, khóc nữa là không cho em chai nào luôn!”
Ổn Ổn đành nuốt ngược nước mắt vào trong.
Nụ hoa mở nắp sữa chua giúp cậu: “Sau này không được mách mẹ nữa.”
Ổn Ổn bất động nhìn cô.
Nụ hoa mở chai sữa chua của mình, uống một ngụm rồi quay đầu trừng cậu: “Nếu không chị sẽ đánh em!”
Sức lực của hai người quá thật khác xa nhau, Ổn Ổn đành nén nước mắt gật đầu.
(Ba)
Ổn Ổn cứ thế trưởng thành dưới sự chèn ép của chị mình.
Trong nhà ngoại trừ mẹ ra thì tất cả mọi người đều bảo với Ổn Ổn, đàn ông con trai phải chăm sóc chị, bảo vệ chị, nhường nhịn chị.
Ổn Ổn hiểu chuyện, từ bé đã giúp chị học đàn violin, cùng chị học tán thủ, nấu nước nóng cho chị, làm bài tập hộ chị…
Cho đến khi cậu học vượt ba lớp, trở thành bạn cùng lớp với Nụ hoa.
Nụ hoa vô cùng vui vẻ.
Vì có em trai ở đây, cô không cần lo lắng việc không làm xong bài tập nữa.
Nhưng Nụ hoa không hề biết trong những năm qua, em trai cô không chỉ làm bài tập giúp cô mà còn xua đuổi đào hoa xấu giúp cô.
Ví dụ như những tên côn đồ ở cổng trường thích bám đuôi Nụ hoa về đến nhà đã bị bạn học Ổn Ổn một thân một mình đánh cho một trận vào sẩm tối ngày nào đó.
Hay ví dụ như hot boy lớp kế bên lén viết thư tình cho Nụ hoa, gián tiếp đưa đến tay Ổn Ổn, sau đó lá thư tình ấy không xuất hiện trong gặp Nụ hoa mà được chuyển đến tận tay Trình Đẳng.
Trình Đẳng đọc thư tình xong, cười chê một tiếng rồi nói với Ổn Ổn: “Xử lý ổn thỏa chút.”
Ổn Ổn gật đầu, thế là ngày hôm sau, cậu đã chặn hotboy lớp bên ở con hẻm nhỏ, balo sách vở ném ở phía sau: “Nghe nói cậu thích chị tôi?”
Cậu bạn kia đã sớm nghe về sự tích Ổn Ổn một mình đấu với cả nhóm côn đồ, lập tức bị dọa sợ không dám thừa nhận: “Không có! Không có! Tớ chỉ muốn làm bạn tốt với cậu ấy thôi.”
Ổn Ổn “à” một tiếng, giọng điệu miễn cưỡng: “Nhưng chị tôi bận rộn lắm, không có thời gian làm bạn với cậu.”
Cậu bạn gật đầu liên tục, vừa hứa hẹn mình sẽ không dám nữa vừa quay đầu bỏ chạy xa ơi là xa.
Ổn Ổn nhìn theo bóng lưng chạy mất dạng của cậu ta, mày cau chặt, vẻ mặt chê bai: “Nhát gan như vậy mà dám theo đuổi chị tôi à?”
Thời gian chị cậu tập tán thủ còn nhiều hơn cậu bốn năm đấy nhé, có biết không?
Thời thơ ấu vô âu vô lo luôn trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt Nụ hoa đã 18 tuổi.
Khi nghe công chúa quyết định thi vào quân đội, cả nhà kinh ngạc chẳng khác gì người chết ngựa đổ, chỉ có mình bạn học Ổn Ổn thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của bà chị mình.
Có đánh chết cậu cũng không thi vào quân đội!
Nhưng suy cho cùng trưởng công chúa vẫn là trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đã thi vào quân đội, sao bên cạnh có thể thiếu người hầu hạ được?
Thế là Ổn Ổn bị ba và chú mình chung tay đẩy vào trường quân đội.
Cuộc sống trở về khuôn mẫu như lúc còn đi học.
Nụ hoa có ngoại hình xinh xắn, kỹ năng lại tốt, chẳng mấy chốc đã trở thành nhành hoa của cả trại.
Những chàng trai thích cô xếp hàng dài để được gặp cô.
Lúc đó, bạn học Ổn Ổn đã trở thành một thiếu niên cao 1m90.
Cậu đứng sau lưng chị gái, lạnh lùng nhìn mấy ông nhõi này, tặc lưỡi, buồn bã thay họ: “Nhà họ Trình đã dạy “muốn theo đuổi chị tôi, trước tiên phải đánh thắng tôi”.”
Đương nhiên mấy ông nhõi này không thể đánh thắng Ổn Ổn vốn đã tập tán thủ nhiều năm trời.
Kể từ đó, từng đợt sóng này qua đợt sóng khác cho đến một ngày nọ, Ổn Ổn bỗng bị Trung đội trưởng của mình đánh một trận.
Cú đấm nào của Trung đội trưởng cũng hướng vào mặt, khiến cho mặt Ổn Ổn sưng vù.
Ổn Ổn khó hiểu nhìn đội trưởng của mình: “Anh điên à! Đánh em làm gì?”
Trung đội trưởng nhướng mày: “Thì cậu nói mà? Muốn theo đuổi chị cậu phải đánh thắng cậu trước. Tôi đánh thử xem sao.”
Thử cái đầu anh!
Ổn Ổn mắng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt không nói gì.
Khi Trung đội trưởng đi xa, Ổn Ổn đứng dưới bóng cây, vừa xoa xoa cái cằm bị đánh đau nhức vừa kêu cứu vào nhóm.
Ổn Ổn: Nụ hoa bị heo bắt đi rồi!
Chú Thượng: Cháu biến đi đâu rồi!
Ổn Ổn: Anh ấy đánh cháu.
Vương gia: Không sao, chị con giỏi hơn con nhiều.
Trưởng công chúa: Ổn Ổn! Mau đến hộ giá! Sao Trung đội trưởng của em lại muốn đấu một mình với chị! Cứu cứu! Chị không đánh lại anh ta đâu!
Mẫu hậu:?
Ổn Ổn: Bạn tốt của bạn đã offline.
Trưởng công chúa:…
Dưới bóng cây, Ổn Ổn cười thầm.
Trong lòng đang tính toán nếu đội trưởng của họ trở thành anh rể cậu, cậu nhất định sẽ tìm một cơ hội trả hết những đau đớn phải chịu hôm nay.
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra nên làm thế nào thì bỗng có thứ gì đó đập vào đầu.
Thứ kia rơi xuống trước mặt cậu, một cây kẹo que.
Ổn Ổn nhặt lên, bóc vỏ, ngậm kẹo vào miệng rồi mới ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu thấy một cô gái trắng nõn đang ngồi trên cành cây ôm một hũ kẹo que.
Thấy cậu ngẩng đầu, cô gái mím môi nói khẽ: “Xin lỗi anh.”
Ổn Ổn không nghe rõ: “Cô nói gì cơ?”
“Em xin lỗi.” Cô gái lặp lại lần nữa: “Em không cố ý đánh anh đâu, do không chụp lại được.”
Giọng cô gái dịu dàng, khi cô sợ hãi nhìn cậu trông hệt như một chú mèo nhỏ chưa cai sữa.
Hừ.
Ổn Ổn đứng dậy, cảm thấy cô gái này hơi khác biệt.
Vóc dáng cậu cao ráo, khi đứng dậy đã kéo gần khoảng cách giữa hai người. Lúc này cậu mới phát hiện mắt cô gái kia đỏ hoe, miệng hồng hồng, hai má cũng ửng hồng.
Khóc à?
“Cô khóc cái gì?” Ổn Ổn ngạc nhiên hỏi.
Trưởng công chúa nhà họ từ bé đến lớn chỉ làm người khác khóc, chưa từng khóc bao giờ.
“Em.” Giọng cô gái vẫn mềm nhũn, gió thổi tới từ sau lưng cô gái thoang thoảng hương sữa: “Em không dám xuống, anh ơi, anh giúp em được không?”
Sau đó Ổn Ổn đón lấy cô gái nhắm chặt mắt nhảy xuống từ cành cây vào lòng, khi ôm cô trong tay, cậu ngửi được hương sữa ngọt ngào trên người cô.