Nhậm Kha nhanh chóng được chuyển về lại phòng bệnh.
Sau đó Kevin đích thân đặt trước lịch hẹn khám thai giúp Nhậm Kha.
Không lâu sau các hạng mục kiểm tra đã xong xuôi, Trình Đẳng và Nhậm Kha cùng quay về phòng bệnh, hai vợ chồng Smith chia nhau đi lấy phiếu xét nghiệm.
Các mục kiểm tra cơ bản nhanh chóng có kết quả, sau khi trao đổi một số điều với bác sĩ chủ trị của Nhậm Kha, hai vợ chồng Smith đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù vẫn còn vài mục kiểm tra chưa thể tiến hành hết vì thai kỳ của Nhậm Kha vẫn còn ngắn nhưng theo kết quả kiểm tra hiện tại thì thai nhi vẫn rất khỏe mạnh.
Hai vợ chồng Smith cầm báo cáo kiểm tra, nhanh chóng về phòng bệnh. Khi vừa đến cửa, cô Smith chợt kéo tay Kevin chồng mình, tỏ ý bảo anh dừng lại.
Kevin không hiểu, bèn ngước mắt nhìn vợ thì thấy cô ấy mỉm cười nhìn vào bên trong phòng bệnh với ánh mắt dịu dàng: “Kevin, anh nhìn Nhậm kìa, cô ấy cười rất đẹp.”
Advertisement
Kevin theo ánh mắt vợ nhìn vào bên trong phòng bệnh qua ô kính trên cửa phòng.
Trong phòng bệnh, Trình Đẳng ôm lấy Nhậm Kha, ngồi dựa lên thành giường bệnh.
Hai người cúi đầu, khuôn mặt như tranh vẽ, dịu dàng và yên tĩnh.
Nhậm Kha đang chơi đùa ngón tay người đàn ông, môi khép mở như đang thì thầm kể chuyện gì đó.
Trình Đẳng ôm eo cô, chăm chú nhìn cô không chớp mắt.
Anh lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng khi Nhậm Kha dừng lại, anh sẽ đáp ngắn gọn vài câu hoặc là cười khẽ. Lúc rảnh tay, anh lại vén tai bên mang tai giúp Nhậm Kha.
Ngoài cửa sở, nắng chiều dần đầy cả một bầu trời.
Ánh chiều tà rọi vào phòng, chiếu lên bóng người đang chồng lên nhau kia, ấm áp và an nhàn xiết bao.
Năm tháng yên bình cũng không sánh bằng hình ảnh này.
Cô Smith kéo tay chồng, khẽ mỉm cười nói: “Chúng ta đừng làm phiền họ, nói kết quả cho anh Trình biết là được rồi.”
Kevin nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Đẳng.
Cuối cùng sau vài giây do dự, anh quyết định nhắn thêm một câu xin lỗi.
Biểu cảm mất tự nhiên của anh Kevin đương nhiên không thể thoát khỏi mắt vợ.
Đợi anh nhắn tin xong, cô Smith kéo tay chồng ra, cười tủm tỉm hỏi anh: “Kevin, sao anh lại nói xin lỗi với anh Trình vậy?”
Ban đầu Kevin giả vờ không nghe thấy, không trả lời. Nhưng cuối cùng không chịu được sự kiên quyết của cô vợ nhỏ, anh đành kể đơn giản lại những chuyện xảy ra sau khi gặp Trình Đẳng ở sân bay hôm đó.
“Lúc đó anh không nghĩ nhiều về bệnh tình của Nhậm, chỉ nghĩ người đàn ông cô ấy tin tưởng chắc chắn là người vừa ích kỷ vừa không có trách nhiệm, thành ra mới hại cô ấy tự đi phá thai một mình như vậy.”
Người đàn ông lớn tướng gãi gãi đầu, càng ngượng ngùng hơn: “Khi ấy anh giận lắm, sau khi hỏi rõ thân phận người ta xong lập tức lao tới đấm anh ấy một cú.”
Cô Smith kinh ngạc nhìn chồng: “Anh đánh anh ấy à?”
Nếu Nhậm Kha biết thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
“Không không.” Kevin vội vàng xua tay: “Anh ấy biết võ Trung Quốc! Nên tránh được anh.”
Cô Smith thở phào một hơi, lúc này mới yên lòng.
Sau đó lại nghe chồng nói: “Nhưng anh vẫn tức, không chịu được nên đã nói với anh ấy “Để người phụ nữ yêu anh sâu đậm phải phá thai vì sai lầm của mình, đây không phải cách cư xử của một người đàn ông lễ độ”.”
Cô Smith trầm mặc, rất muốn hỏi ngược lại chồng mình cách nói của anh lịch sự lắm à?
Nhưng cuối cùng vì giữ thể diện cho Kevin, cô chỉ bất lực cười: “Vậy thì anh phải xin lỗi anh Trình rồi.”
Kevin ngầm thừa nhận gật đầu một cái, trong đầu hồi tưởng lại vẻ mặt của Trình Đẳng khi vừa nghe mình nói xong.
Kinh ngạc, mừng rỡ, xen lẫn hốt hoảng và sợ hãi,… Vân vân mây mây, rất nhiều rất nhiều cảm xúc, tất cả đều xuất hiện trong mắt anh, cuối cùng đôi mắt đen láy hẹp dài kia nhìn Kevin chăm chú: “Anh nói A Kha phá thai?”
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt dao động, chứa đựng vẻ sợ hãi không hề che giấu.
Dường như chỉ cần Kevin gật đầu, anh sẽ rơi vào xoáy nước tuyệt vọng, trầm mình vào đó và bị hủy diệt.
Nhưng chính sự yếu ớt này của Trình Đẳng đã khiến Kevin đưa ra quyết định cuối cùng, đưa anh đến bên cạnh Nhậm Kha.
Khoảnh khắc ấy, anh cầu nguyện với thượng đế rằng người đàn ông này có thể cứu vãn mọi chuyện.
Bây giờ, Kevin buộc phải thừa nhận mọi chuyện đúng là đều có tiến triển tốt từ sau khi người đàn ông tên Trình Đẳng này đến.
Kevin thầm nghĩ, đúng là mình nên nói xin lỗi người ta.
Cùng lúc đó, hai người trong phòng bệnh đương nhiên không hề biết gì về chuyện ngoài cửa.
Trình Đẳng không muốn cho Nhậm Kha cơ hội suy nghĩ bậy bạ nên luôn chủ động tìm chủ đề tán gẫu với cô.
Chủ đề trải rộng từ khi hai người bé nói cho đến mười năm Nhậm Kha đi du học một mình.
“Tiếng Anh của em không tốt, các giáo sư khi nói chuyện thường có thói quen mang theo khẩu âm nên ban đầu nghe giảng rất khó khăn. Em bị stress đến nỗi ngày nào cũng rụng tóc, bác chủ nhà không nhìn nổi nên đã đưa em đến một nhà hàng gần trường làm việc. Em quen được Kevin với Miley ở đó.”
Nhậm Kha cười khẽ, tay chơi đùa với ngón tay thon dài ấm áp của Trình Đẳng: “Sau khi nghe hiểu được chương trình giảng dạy, hình như mọi việc đều trở nên thuận lợi. Thi đậu vào khoa y của Harvard xong, giáo sư đã bảo bọn em học thêm tiếng Đức với tiếng Latinh, em cũng học rất nhanh, khoảng hơn năm tháng là em tự đọc tài liệu chuyên môn được rồi.”
Cô kể hết tất cả mọi chuyện bằng giọng điệu rất đỗi nhẹ nhàng, tuy vậy nhưng lòng Trình Đẳng vẫn thấp thoáng cảm thấy đau nhói.
Song thấy Nhậm Kha kể chuyện vui vẻ như thế, anh vẫn mỉm cười lắng nghe, cằm lúc nào cũng tựa vào bên má cô, thỉnh thoảng lại thầm ngửi hương thơm của cô nhưng chưa bao giờ lên tiếng cắt ngang cô.
“Thú vị nhất là lúc đi thực tập.”
Nhậm Kha quay đầu nhìn Trình Đẳng: “Khi đó em với Miley ở chung, hơn bốn giờ sáng là bọn em đã tập hợp lại với Kevin dưới nhà trọ, lên chuyến xe buýt sớm nhất đến bệnh viện. Trên xe đa số là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện hoặc là bác sĩ thực tập như bọn em. Trong số họ có người đeo sẵn khẩu trang trước khi đi, đứng trên xe buýt ngoái đầu nhìn là cả một vùng màu xanh luôn. Có đủ bác sĩ từ các khoa khác nhau, suốt đường đi nghe họ nói chuyện với nhau là được hóng hớt trước mấy chuyện ở các khoa.”
“Bốn giờ đã dậy rồi sao?” Trình Đẳng xoa xoa tóc cô: “Vậy em còn bận rộn hơn bệnh viện trong nước à?”
“Vẫn ổn.” Nhậm Kha lắc đầu: “Ở Mỹ, bác sĩ rất cao quý, ngoại trừ những việc cần thiết thì hầu hết mọi việc đều được giao cho y tá giải quyết. Với cả bác sĩ ở Mỹ không cần tham gia kiểm tra phòng bệnh sáng sớm, sẽ có bác sĩ nội trú phụ trách. Vậy nên kể cả trong nước hay nước ngoài thì bác sĩ nội trú cũng có trách nhiệm nặng nề nhất.”
Dứt lời lại nhớ đến cuộc sống bận rộn đến nỗi một ngày ăn bao nhiêu bữa cũng không nhớ trước đây, Nhậm Kha bỗng cười khẽ.
“Kỳ lạ thật đó, lúc trước rõ ràng cứ cảm thấy cuộc sống mỗi ngày đều sắp không kiên trì nổi nữa nhưng bây giờ nghĩ lại thì không thấy buồn chút nào.”
Trình Đẳng ở sau lưng cô bình thản thôi nhìn, cất điện thoại vào túi, cụp mắt tì cằm lên hõm vai Nhậm Kha cọ cọ một cái. Anh kìm lòng chẳng đặng ôm chặt người trong lòng, nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi mới nói: “Không sao rồi A Kha.”
“Gì cơ?”
Nhậm Kha quay qua kinh ngạc nhìn anh, đáy mắt lấp lóe chút ánh sáng.
“Không sao rồi.” Trình Đẳng vẫn ôm chặt cô: “Sau này dù xảy ra chuyện gì, anh và bé cưng sẽ luôn bên cạnh em, nên em không cần sợ hãi.”
“Anh…” Nhậm Kha chớp mắt mấy cái, những đau đớn cô cố gắng phớt lờ dần dần nổi dậy trong cõi lòng: “… Và bé cưng?”
“Ừ.” Trình Đẳng trả lời cô: “Anh và bé cưng. A Kha, em sắp làm mẹ rồi.”
Anh chưa nói xong, Nhậm Kha đã xoay người nhào vào lòng Trình Đẳng. Cô không nói gì, chỉ tựa lên vai anh, cánh tay ôm chặt eo anh, bàn tay siết chặt vạt áo anh.
Cô sắp làm mẹ?
Sắp làm mẹ!
Cô có thể làm mẹ.
Hôm ấy, Nhậm Kha khóc thật lâu, cuối cùng kiệt sức ngủ thiếp đi.
Có lẽ trước đó nghỉ ngơi không đầy đủ, Nhậm Kha ngủ một giấc đến khi bầu trời đầy sao sáng vẫn không tỉnh lại.
Khi y tá đến kiểm tra phòng bệnh, xác nhận Nhậm Kha không có gì đáng lo ngại, Trình Đẳng cũng yên lòng hơn.
Nhậm Kha ngủ rất say, trên khuôn mặt yên tĩnh là đôi môi mỉm cười nhẹ. Cô nằm hơi nghiêng người về phía Trình Đẳng, một tay nắm áo anh, một tay che bụng.
Khuôn mặt bình yên, hiền dịu khiến lòng Trình Đẳng lắng dần xuống.
Chẳng biết Trình Đẳng ngủ từ lúc nào, đến khi tỉnh giấc lại là vì bị điện thoại trong túi đánh thức.
Anh tì trán lên trán Nhậm Kha, chắc chắn nhiệt độ cơ thể cô bình thường mới xoay người định xuống giường. Nhưng Nhậm Kha nắm chặt ống tay áo anh không buông, hết cách anh đành cởi áo khoác ra để lại cho Nhậm Kha, sau đó rón rén đi ra ban công phòng bệnh.
Đóng cửa kính lại, anh dựa lưng lên lan can, nhìn Nhậm Kha trong phòng và bấm nút nghe máy.
“Anh Đinh, em đây.”
Đầu bên kia, dường như Đinh Thành nói rất nhiều điều, trong suốt quá trình đó, Trình Đẳng rất ít khi lên tiếng, thỉnh thoảng chỉ đáp lại đơn giản.
Cuối cùng không biết Đinh Thành nói chuyện gì mà ánh mắt Trình Đẳng chợt trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng theo đó lạnh rét.