Đôi Mắt

Chương 9



Sau khi xem hết phim thì vẫn còn sớm, Cố Châu Lâm đưa Dư Thần Dật đi dạo xung quanh.

Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim Dư Thần Dật không khỏi thở phào một hơi, mặc dù cuối phim nữ chính được cứu ra ngoài nhưng trong lòng anh vẫn còn chút sợ hãi.

Cố Châu ở bên cạnh nhìn thấy động tác của anh, không nhịn được giơ tay chạm vào Dư Thần Dật, hắn giả vờ như đang giúp anh chỉnh lại khăn choàng cổ, mu bàn tay nhân cơ hội cọ vào chiếc cằm của Dư Thần Dật.

Cằm của Dư Thần Dật là cằm nhọn, xúc cảm da thịt mịn màng theo mu bàn tay truyền đến, Cố Châu Lâm nheo mắt lại, cảm giác sung sướng không thể đè nén khiến cho cơ thể hắn không khỏi run lên.

Hắn thấy Dư Thần Dật nhạy cảm rụt cằm lại nhưng vẫn không tránh đi mà ngoan ngoãn đứng tại chỗ nâng cằm lên để cậu chỉnh khăn choàng cổ.

Cố Châu Lâm kéo khăn choàng cổ xuống một chút, vừa vặn có thể nhìn thấy yết hầu bởi vì Dư Thần Dật ngẩng đầu mà hiện lên vô cùng rõ ràng, đường cong kia trông vừa duyên dáng lại mê người, Cố Châu Lâm mê muội ngắm nhìn yết hầu của Dư Thần Dật, nhất thời có chút xuất thần.

Dáng vẻ Dư Thần Dật phụ thuộc vào hắn khiến cho sống lưng hắn nổi lên một luồng khoái cảm ăn mòn xương cốt, tiếp đó là một loại dục vọng muốn đè Dư Thần Dật lại để mình tuỳ ý thao túng.

Hắn muốn chạm vào yết hầu đáng yêu đang nhô ra của Dư Thần Dật, muốn gặm cắn nó, mút nó, tốt nhất là có thể cắn nó chảy cả máu, sau đó hắn sẽ liếm đi, cùng nhau để lại một dấu ấn vĩnh hằng.

Cố Châu Lâm lộ ra ánh mắt si mê nhìn Dư Thần Dật, một mặt khác ra sức cố gắng khống chế chính mình, ngón tay khẽ run lên.

Các khớp ngón tay của hắn đều dùng sức căng cứng lại, khó khăn lắm mới có thể đè xuống cái tay gần như mất khống chế muốn bắt lấy cần cổ của Dư Thần Dật.

Hắn lén hít sâu vài lần, không khí lạnh lẽo xâm nhập tim phổi khiến cái đầu cùng thân thể đang vô thức nóng lên của hắn dần dần khôi phục trở lại bình thường.

Cố Châu Lâm thu tay lại, vừa mới ngước mắt lên đã đối diện với đôi mắt ngơ ngác ngập tràn nghi hoặc đang nhìn vào hắn của Dư Thần Dật, hô hấp của hắn bất chợt trở nên nặng nề, sau lưng nháy mắt cong xuống, tư thế hệt như dã thú chuẩn bị tấn công về phía trước.

Hắn nắm chặt hai tay thành quả đấm, sau đó tàn nhẫn cắn một chút lên đầu lưỡi chính mình, hắn hoàn toàn không lưu tình, cắn một cái như vậy trong khoang miệng lập tức xộc lên mùi máu tươi.

Nhưng mà cắn đầu lưỡi vẫn chưa đủ, hắn cố ý đỉnh miệng vết thương trên đầu lưỡi lên chiếc răng nanh bén nhọn của mình, chút đau đớn tí tẹo đã giúp Cố Châu Lâm thuận lợi kéo bản thân đang trên bờ vực sắp bùng nổ trở lại – hắn suýt nữa đã bắt lấy cần cổ Dư Thần Dật, đè Dư Thần Dật xuống mặt đất, xé bỏ chiếc áo lông trên người Dư Thần Dật.

Hắn muốn bẻ gãy Dư Thần Dật, giấu anh ở trong lòng ngực mình, để anh chỉ có thể nhìn thấy hắn, chỉ có thể ý lại vào một mình hắn.

Thu lại dục vọng bị kìm chế bấy lâu suýt nữa đã làm Cố Châu Lâm bị bại lộ, dường như hắn lại cắn thêm một cái nữa để trừng phạt chính mình, bàn tay vẫn còn đang run lên nhè nhẹ: Không thể ra tay, không thể cứ như vậy mà ra tay được, còn chưa đủ hoàn mỹ, vẫn còn chưa……

“Không đi sao?” Dư Thần Dật sờ sờ mặt mình, thắc mắc mở miệng hỏi: “Trên mặt anh có dính vật gì hả? Vẻ mặt của em kỳ lạ quá…..”

Dáng vẻ khôn khéo của Dư Thần Dật gặp chấn động quá lớn, tạm thời Cố Châu Lâm không có cách nào khoác lại lớp vỏ ngoài dịu dàng kia nữa, hắn im lặng vài giây sau đó mới mở miệng nói chuyện, duỗi đầu lưỡi ra nói năng mơ hồ: “Ban nãy không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, đau đến mức em có chút không kịp phản ứng lại.”

Dư Thần Dật theo bản nhưng nhìn vào đầu lưỡi đang vươn ra của Cố Châu Lâm, phát hiện bên trên có một vết thương không nhỏ, thậm chí còn đang chảy máu ra ngoài.

Anh lập tức nhíu mày, nhìn nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa vừa đúng lúc có một tiệm thuốc.

“Sao em lại cắn thành thế này vậy.”

Dư Thần Dật vừa nói vừa kéo Cố Châu Lâm đi đến tiệm thuốc, quen thuộc mua một chai thuốc mỡ và một bịch tăm bông, “Lại đây, anh giúp em bôi một chút thuốc. Nếu không đến lúc đó, đầu lưỡi bị loét sẽ rất khó chịu đó.”

Cố Châu Lâm nhìn thoáng qua thuốc mỡ trên tay Dư Thần Dật, lại đỉnh đầu lưỡi lên lần nữa, hỏi: “Tại sao anh lại hiểu rõ như thế? Ban nãy lúc mua thuốc mỡ cũng là nói thẳng tên nó ra.”

Dư Thần Dật vừa mở hộp thuốc mỡ vừa nói: “Ừm, tự em bôi hay để anh giúp em bôi?”

Cố Châu Lâm không nói lời nào mà chỉ lè lưỡi ra giống hệt như con chó nhỏ, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Dư Thần Dật lấy ít thuốc mỡ bôi lên tăm bông, sao đó cẩn thận thoa lên miệng vết thương bị cắt nát, nói thêm: “Em đợi một chút nha, khoảng vài giây là được, nó sẽ tạo thành một lớp màng mỏng, như vậy sẽ không đau nữa.”

Cố Châu Lâm gật đầu, cảm giác đầu lưỡi mình lành lạnh, đợi sau khi Dư Thần Dật nói “Được rồi” mới động đậy, sau đó lại tiếp tục truy cứu vấn đề ban nãy bị Dư Thần Dật như cố ý vô tình lảng tránh: “Anh còn chưa trả lời em.”

“Cái đó không có chuyện gì….” Dư Thần Dật nhét thuốc mỡ vào trong túi Cố Châu lâm, “Tự mình giữ kỹ vào, sau khi về nhà nhớ bôi thêm một chút.”

Cố Châu Lâm không nhúc nhích, cố chấp nhìn vào Dư Thần Dật, lưu luyến không buông, nói: “Tại sao không thể trả lời? Ngay cả loại chuyện này anh cũng không muốn nói cho em biết sao?”

“….” Dư Thần Dật im lặng một lát mới trả lời lại: “Thật ra chuyện này cũng không có gì hay để nói, là bạn trai cũ của anh…..”

Anh khựng lại một chút, liếc mắt nhìn Cố Châu Lâm một cái rồi tiếp tục nói: “Là người yêu cũ của anh thường xuyên bị lở miệng, anh hay mua giúp hắn nên tạo thành thói quen mà thôi.”

Bấy giờ đúng lúc nổi lên một luồng gió lạnh, lá cây rụng ở ven đường bị thổi bay đi, lá cờ quảng cáo phía trước cửa hàng bay vù vù trong gió, Dư Thần Dật theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Mái tóc Cố Châu Lâm bất ngờ bị gió thổi trở nên lộn xộn, toàn bộ đều áp vào mặt hắn, nhưng hắn không hề nhúc nhích, cứ trợn mắt như thể muốn nứt ra, tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt Dư Thần Dật.

Đến khi Dư Thần Dật mở mắt ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Châu Lâm rũ mi mắt xuống.

Giọng nói của Cố Châu Lâm có chút trầm, hoàn lẫn trong tiếng gió khiến người ta nghe không rõ cho lắm: “Anh bắt đầu yêu đương từ khi nào vậy?”

“Lâu rồi, từ lúc học năm hai.”

Dư Thần Dật nói: “Sau khi hắn tốt nghiệp còn anh ở lại học nghiên cứu sinh thì tình cảm cũng dần phai nhạt.”

Vẻ mặt Cố Châu Lâm thay đổi một chút, vươn tay vén mấy lọn tóc trên mặt đi, đôi mắt bị bàn tay chắn đi lộ ra sự tức giận tàn nhẫn mang theo mùi máu tanh.

Giết chết là được rồi.

Cố Châu Lâm nghĩ: Có được anh trai của hắn nhưng lại không biết quý trọng, thật sự đáng chết, giết chết là được rồi.

Chỉ có hắn mới có thể yêu quý anh, chỉ có hắn mới có thể yêu anh, những người khác đều không thể…..Tại sao anh lại phải thích người khác chứ?

Hắn thu tay lại, vẻ mặt bình tĩnh, khẽ nói: “Anh, người yêu cũ của anh…..là con trai hả?”

Dư Thần Dật lập tức nhận ra ban nãy mình nói nhanh quá, tuy rằng đã sửa miệng đúng lúc nhưng vẫn bị Cố Châu Lâm nghe thấy.

Anh do dự vài giây, sau đó gật đầu, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía Cố Châu Lâm.

“À.”

Cố Châu Lâm thoải mái nói: “Thật trùng hợp, em cũng thích con trai.”

Dư Thần Dật ngẩn người, đột nhiên nghe thấy Cố Châu Lâm nói ra, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng lại thế nào, anh ngơ ngác nói: “À, thật trùng hợp.”

Cố Châu Lâm lập tức mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người Dư Thần Dật, im lặng không nói.

Sau khi nói xong Dư Thần Dật mới cảm thấy có chút xấu hổ, anh vội vàng bước lên phía trước, “Đi thôi, không phải tối nay em có đặt bàn ở một nhà hàng sao? Anh nhớ chỗ đó cũng khá xa.”

“Được.”

Cố Châu Lâm chậm rãi đi theo phía sau anh, bàn tay mò mẫm xuống khoá kéo của chiếc túi vải bên hông mình, hắn nhìn bóng lưng Dư Thần Dật, ánh mắt dần dần tối sầm lại.

Anh, vốn dĩ em còn đang do dự.

Là do anh phạm sai lầm trước, nên em mới có thể hành động.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu Cố đang muốn làm cái gì dọ, trong túi giấu cái gì thế, chúng ta hãy cùng nhau chờ đợi chương tiếp theo nha.

Đừng có phấn khích, còn chưa tới bước kia đâu!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.