Hàn Thiên Viễn vuốt cằm cảm thán :"Đúng là em nên rèn luyện thể lực một chút"
Du Thừa Ân đá anh một cái :"Có phải anh chỉ chú tâm vào vế đó thôi đúng không?"
Anh bật cười đưa tay tranh túi trong tay Du Thừa Ân , xoay người bước vào nói với người ở đằng sau :"Những chuyện như vậy sau này để người hầu làm"
"Anh thuê họ theo giờ được không? em không thích ngày nào cũng có người đi đi lại lại trong nhà"
Hàn Thiên Viễn ôm lấy bả vai cô :"Chỉ cần em muốn , phu nhân"
Du Thừa Ân bắt tay vào nấu nướng liền bị Hàn Thiên Viễn kéo ra nói :"Để anh"
Thế là cô đành đứng sang một bên chăm chú nhìn anh sắn tay nấu nướng , Hàn Thiên Viễn xoay người thấy cô gái đang nhìn mình một cách đắm đuối , nhịn không được mà bế cô lên đặt trên bàn bếp.
Hai tay anh chống hai bên , Du Thừa Ân bật cười đặt tay qua vai anh nói :"Không nấu tiếp sao?"
Anh quay lại tắt bếp sau đó nói :"Không nấu nữa , có bữa sáng khác"
Sau đó Hàn Thiên Viễn đáp môi xuống hôn lấy cô , tác phong nhanh nhẹn vác cô lên đem vào phòng .
Du Thừa Ân vỗ vào vai anh :"Dừng lại đi , anh phải ăn sáng , anh không thương cái dạ dày của anh sao"
"Anh rất chiều nó"
Nó muốn ăn em anh liền cho nó ăn.
Sau đó buổi trưa và buổi tối Du Thừa Ân nhất quyết kéo anh ra ngoài dùng bữa , nấu nướng thật sự quá "nguy hiểm".
Đêm nay Du Thừa Ân không mất ngủ vì cà phê mà cô cảm thấy đói đến mức ngủ không được.
Ai bảo anh dẫn cô đến nhà hàng đắt đỏ như vậy , hại cô không dám gọi nhiều , đã vậy từng món còn rất ít.
Du Thừa Ân thở dài nhìn người đàn ông lúc nào cũng có thể ngủ ngon lành.
Cô tức giận cắn vào cằm anh làm Hàn Thiên Viễn giật mình tỉnh dậy .
Anh chưa từng tức giận , vẫn luôn ôn nhu vuốt tóc cô :"Sao vậy?"
"Thiên Viễn , anh đói rồi"
Hàn Thiên Viễn ngẫm nghĩ anh đâu có đói , thế nhưng lại nhìn ánh mắt long lanh của cô làm anh đành bật cười thuận theo :"Ừ, anh đói rồi , đi nấu chút gì cho "anh" ăn nào"
Sau đó anh đứng dậy , Du Thừa Ân mân me ôm lấy cổ anh rồi đu người lên , Hàn Thiên Viễn vừa bị cô ôm vừa loay hoay nấu đại một bát mì.
Cô gái nhỏ như koala bám dính lấy anh , Hàn Thiên Viễn để bát mì xuống bàn rồi đặt cô ngồi lên đùi mình . Du Thừa Ân sáng mắt bắt đầu cầm đũa lên lại bị Hàn Thiên Viễn chặn lại :"Em có đói đâu?"
Cô cười cười xua tay :"Một mình anh ăn không hết được"