Vậy mà Vương Mạo lại khóc lóc ôm lấy giường :"Anh Hàn , anh bị mất trí nhớ rồi sao? là em Vương Mạo đây , là anh em thân thiết nhất của anh đây , anh có nhớ.."
"Cậu im lặng một chút" Hàn Thiên Viễn nhức đầu.
Anh không hiểu ý của cô nhưng vẫn vươn đôi tay ra đặt lên lưng cô vỗ về , dịu dàng nói :"Đổi lại là được ở cạnh em"
Bỗng dưng Du Thừa Ân lại đánh anh , cô ấy mếu máo nói :"Thiên Viễn , em có gì? Không xinh đẹp , chẳng giàu có, cũng không hề giỏi giang lại hậu đậu , còn là một người không kiên nhẫn , sợ cực khổ , sợ đau lòng, sợ chờ đợi, vậy mà hết lần này đến lần khác , anh đều làm mọi thứ là vì em , là để gặp một đứa chẳng có gì ngoài bản thân..hức"
Hàn Thiên Viễn giữ lấy tay cô bật cười :"Bởi vì anh yêu em , như vậy là đủ" Du Thừa Ân ngả đầu vào lòng anh :"Lần sau không cho phép anh như thế"
Anh vươn tay ôn nhu vuốt mái tóc đã dài đến ngang lưng :"Sẽ không có cơ hội đó"
Vì từ bây giờ anh sẽ luôn ở bên em , trọn đời trọn kiếp.