Một thời gian không thấy Hàn Thiên Viễn đâu , Cẩn Dịch hay cả Cận Tuyết Chi đều cho rằng giữa hai người đã xảy ra trục trặc.
Vậy cho nên bọn họ đã công khai theo đuổi cô.
Tan làm , Du Thừa Ân vừa xuống bên dưới công ty , chiếc ô tô thể thao màu trắng không một vết bẩn đã dừng ngay trước mặt cô gái , cửa xe hạ xuống , Cẩn Dịch cúi đầu từ bên trong nói :"Anh đưa em về"
Một chiếc ô tô màu đen khác nối đuôi ở sau , Cận Tuyết Chi đẩy cửa xe ra chạy lại phía cô nói :"Anh có chuyện muốn nói với em"
Du Thừa Ân hít sâu một hơi nói :"Anh nói đi"
"Ở đây không tiện"
Cô đành cúi người xin lỗi Cẩn Dịch sau đó theo động tác mở cửa của Cận Tuyết Chi ngồi vào xe.
Cẩn Dịch nheo mắt nhìn theo , tên kia vậy mà to gan dám hớt tay trên của anh?
Anh ta đánh thật mạnh vào bánh lái sau đó khởi động xe rời đi.
Cận Tuyết Chi đưa cô đến công viên ở gần nhà cô , cả hai ngồi ở ghế anh ta mới bắt đầu nói :"Anh không muốn tiếp tục làm phiền em nếu em không thích.."
Du Thừa Ân ngồi thẳng người , yên lặng nghe anh nói tiếp .
Có lẽ cả đời này chỉ có hai người có thể làm điều đó trong cuộc đời cô.
Sáng cô vừa bước ra khỏi nhà , xe ô tô màu trắng đã đứng trước cửa , vì vậy mà bó hoa màu đỏ rực lại càng thêm bắt mắt.
Hình như anh cũng chưa bao giờ tặng cho cô một bó hoa , bởi vì anh biết , thứ cô cần là được yêu thương , và thật lòng.
Cẩn Dịch bước đến nói :"Lúc trước ở nước ngoài anh còn chưa kịp nói với em , Du Thừa Ân em không cần vội vàng nói đồng ý hay không , từ bây giờ anh sẽ theo đuổi em , anh sẽ cho em có cơ hội để hiểu được anh hơn"
Cô cụp mắt lười biếng đến mức không muốn nói lời bài xích chỉ nói :"Tùy anh"
Sau đó lướt qua người anh bước đi , Cẩn Dịch chạy lại xe mở cửa ra nói :"Dù sao anh cũng đã đến đây rồi , em lên xe đi , anh đưa em đi"
Du Thừa Ân của khi bên cạnh Hàn Thiên Viễn là một cô gái vô lo vô nghĩ , lúc nào cũng tươi cười hoạt bát , nhìn cô người khác bỗng dưng cảm thấy có năng lượng hẳn.
Duy chỉ có Cẩn Dịch là vẫn luôn kiên trì theo đuổi , anh ấy không phải có tính hiếu thắng của một người đàn ông mà là thật sự muốn dành tình cảm của mình cho cô gái ấy . Tưởng chừng lúc cô về nước , bản thân đã quên đi , nhưng khi gặp lại vẫn thổn thức như ngày nào.
Du Thừa Ân cũng hiểu tấm chân tình đó của anh , nhưng lại chẳng thể nào cho bản thân cơ hội để bước tiếp .
Những chiếc xe liên tục thay đổi màu đứng ở trước cửa nhà cô nhưng chẳng bao giờ đón được cô , đương nhiên chuyện như thế cuối cùng đã khiến bà Du phải để ý .
Sáng nay cô vừa ăn sáng , tính xách đồ rời đi , vậy mà nghe bà Du gọi giật lại . Bà ấy rất quý Hàn Thiên Viễn nhưng lại không cam lòng để con gái của mình đau khổ mà khuyên nhủ :"Dạo này có ai theo đuổi con có đúng không?"
Du Thừa Ân nhìn mẹ không nói gì , bà ấy lại vỗ vai cô nói :"Sao không thử cho mình cơ hội tìm hiểu , biết đâu lại nhận ra có người còn phù hợp với mình hơn . Buồn phiền mãi vì một người không tốt , chúng ta sinh ra là sống vì bản thân"
Mẹ cô nói rồi xoay đi , để lại Du Thừa Ân với vô vàn suy nghĩ. Khi cô bước xuống , Cẩn Dịch vẫn như mọi ngày , quần áo sơ mi chỉnh chu là phẳng phiu , ống tay gấp lên gọn gàng vẫn đang mở cửa sẵn chỉ đợi cô bước vào .
Du Thừa Ân hít một hơi , sau đó ngồi vào bên trong.
Cẩn Dịch trước tiên là bất ngờ , sau đó là vui mừng cùng vào trong ngồi xuống.