Anh đưa cô đến công ty , tâm trạng lúc này của Du Thừa Ân đúng là đứng ngồi không yên.
Mọi người sẽ lại nhìn cô với ánh mắt gì đây? Leo được lên giường của đại gia khác?
Nhận ra sự lo lắng trong đáy mắt của cô , anh vươn tay ra cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô vào tay mình như để trấn an.
Tận đến lúc xuống xe sau đó bước vào trong công ty , hai bàn tay vẫn không hề tácn rời.
Có một số nhân viên cấp cao nhận ra Hàn Thiên Viễn liền cúi đầu chào , bởi vì là nhân viên cấp cao nên họ thường sẽ không hóng hớt hay lo chuyện bao đồng mà chuyên tâm và đề cao công việc của mình hơn .
Chính bởi vì sự thông minh và học vấn không tầm thường cho nên họ đủ sáng suốt để biết bản thân mình cần làm gì và nói gì phù hợp . Họ có thể tin vào chuyện đó nhưng tuyệt đối không thể hiện ra mặt.
Chỉ có nhân viên mới hay những người có học thức nhưng lại không hiểu gì về xã hội , cách giao tiếp hay ứng xử phải phép mới thường xuyên bàn tán về những chuyện như vậy.
Khi cô bước vào tay trong tay cùng anh , tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô như đang dò xét .
Du Thừa Ân không dám đối diện mà cúi đầu xuống cho đến khi nghe người bên cạnh nói :"Ngẩng đầu lên đi , em là người của anh , người của anh không bao giờ phải cúi đầu trước mặt người khác"
Cô ngơ ngác sau đó cong môi đứng thẳng người tiến về phía trước .Anh nói đúng đấy , chuyện mà cô không làm nhất định không phải sợ , huống hồ bây giờ cô còn là cô gái của anh.
Bọn họ bước thẳng vào thang máy dành riêng cho tổng tài dưới con mắt của nhiều nhân viên khác , sau khi cửa thang máy từ từ đóng lại mới có người dám bàn tán :"Đó không phải là Du Thừa Ân ba tháng trước mới bị sa thải vì cặp bồ với tổng giám đốc à?"
...
Hàn Thiên Viễn đưa cô đến tận phòng , biết mọi người trong phòng đối xử tốt với cô nên anh không còn lo lắng , vậy nên sau khi đến tầng của cô , anh để cô một mình đi ra sau đó bản thân lên tìm Lục Thăng .
Cô mỉm cười vẫy tay với anh sau đó bước vào phòng , ở bên cạnh anh cô cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Đứng bên ngoài , Du Thừa Ân hít một hơi thật sâu sau đó đẩy cửa phòng .
Giống như ngày đầu tiên đi làm , những ánh mắt thăm dò liền đổ dồn về phía cô.
Không gian bỗng chốc yên ắng như tờ , cho đến khi cô nở một nụ cười , người đầu tiên nhào ra ôm cô đó là Lục Hân .
Chị ấy còn thốt lên :"Ân Ân , em đã trở lại rồi sao?"
Du Thừa Ân cũng vươn tay ra ôm chị ấy niềm nở nói :"Chắc do em nhớ chị quá đấy"
Cận Tuyết Chi vừa từ bên ngoài trở về , tập hồ sơ trên tay anh ấy liền rơi xuống đất nghe tiếng "Bịch" , cả hai xoay người lại nhìn gương mặt ngơ ngác ấy của anh mà phì cười .
Cô nói :"Trưởng phòng Cận , làm gì mà cứ như gặp ma thế?"
Cận Tuyết Chi lúng túng cúi người nhặt đống hồ sơ lên sau đó nhe răng nói :"Em về rồi?"
...
Sau khi Hàn Thiên Viễn đẩy cửa phòng tổng giám đốc bước vào liền nhìn thấy người hiếm khi đến Lục thị lại ở đây.
Vương Mạo trên tay còn đang cầm trái táo cắn dở , xoay người nhìn xem là ai đến.
Giật mình đến làm rơi trái táo , anh ta đứng dậy gãi đầu chào :"Anh Hàn , nhanh như thế đã lên"
Đưa bạn gái đến thì cũng phải nắm tay dạo hết một vòng công ty đã chứ?
Lục Thăng đặt bút trong tay xuống sau đó cũng chạy lại góp vui , ngồi xuống bên cạnh Vương Mạo sau đó nhìn hai người Du Thừa Ân nói :"Aiz chị dâu , bây giờ chị đến công ty ngồi chơi thôi cũng không ai cản được em phát lương cho chị đâu" Lúc trước khi đối diện với hai người này , không khí luôn có bảy phần gượng gạo , nhưng đó là do lúc trước mối quan hệ giữa cô và anh không được rõ ràng còn bây giờ cô đã chính thức là bạn gái anh , khi gặp lại hai người này lại tự nhiên cảm thấy khá tự nhiên và thoải mái.
Du Thừa Ân đương nhiên không muốn mình được đối đãi đặc biệt vì bất cứ điều gì , vậy nên đã lườm Lục Thăng một cái.
Cảm thấy cái tên này sao lại có thể leo lên vị trí tổng giám đốc được vậy?