Đợi Anh Ngày Cuối Đông

Chương 8



Từ nhỏ lớn lên ở quê, nhà cô và nhà Vỹ Đình đều là công chức bình thường, cô cũng chưa đi đâu xa nhà. Lần đầu tiên sống trong căn biệt thự xa hoa, nội thất toàn đồ xa xỉ, Hoài Thương không biết sài.

Đến nỗi ông chủ phải tận tay xả đầy bồn nước ấm cho cô tắm.

Anh chỉ mấy lọ trên giá: "Dùng tạm của tôi nha, chiều tan làm tôi đưa em đi siêu thị!" Trước khi ra khỏi phòng tắm, anh dặn thêm: "Ngày hôm nay em không làm gì cả, tắm xong cứ ngủ ngon một giấc, trong tủ lạnh có thức ăn, mọi chuyện khác cứ để im đợi tôi về hẳn tính ha!" Anh nháy mắt cô cái: "Tôi đi làm nha! Em yên tâm ngâm nước nóng vì cửa nẻo tôi thay em khóa hết rồi."

Cô đứng tần ngần giương mắt nhìn anh.

"Đi đây, bai!" Anh cười, vẫn nụ cười hiền lành khiến người ta rất yên tâm đó.

Hoài Thương chưa dám tắm liền, cô đứng ban công chờ ông chủ đi.

Phong Dạ như có mắt trên đỉnh đầu, anh nhìn lên, cười với cô, bàn tay lưu luyến vẫy vẫy như chồng tạm biệt vợ yêu trước giờ đi làm.

Hoài Thương bất đắc dĩ nặn ra nụ cười lịch sự xã giao, vẫy tay tạm biệt ông chủ.

Phong Dạ tự nhiên hôm nay không muốn đi làm nhưng khổ nỗi bác sĩ còn bệnh nhân. Anh đã nhờ đồng nghiệp trực thay anh nguyên ngày 24 tháng 12 rồi.

Mang tâm trạng phấn khởi đến cơ quan, các đồng nghiệp nhìn gương mặt rạng ngời của anh trêu: "Bác sĩ Dạ, ngày Noel về ra mắt bố mẹ vợ vui quá ha!"

Phong Dạ cười toe toét, gật đầu coi như đồng ý. Tuy chưa gặp được bố mẹ vợ như dự định nhưng gặp được...vợ cũng đủ vui rồi. Người ta nói nhân duyên tiền định, người có duyên với nhau ắt sẽ tương phùng nhưng với anh nhân duyên phải tự tay tạo ra cơ hội gặp gỡ.



Phong Dạ nhớ lần đầu tiên thấy Hoài Thương, dù chỉ là bức ảnh nhỏ cài đặt trên nền điện thoại nhưng anh đã nhất quyết trong lòng: cô gái này định sẵn là vợ anh. Vì vợ là chân ái nên anh phải đi tìm vợ đưa vợ về nhà. Vất vả khổ công tính toán bao ngày cuối cùng cũng được như ý.

Phong Dạ cười tự sướng khi nghĩ đến cảnh từ nay tan ca về nhà không còn lẻ loi. Trong căn biệt thự ấy, người tình trong mơ đã hiện hữu ngoài đời thực. Cô có đợi anh không? Không quan trọng, quan trọng là cô ở trong tầm mắt anh.

Tim vui, lòng vui nên bác sĩ Dạ hôm nay khám rất hăng say.

"Bác sĩ, tim phổi em có vấn đề rồi à?" Bệnh nhân nam 35 tuổi sắc mặt tái nhợt, lo lắng muốn khóc.

"Vấn đề gì là vấn đề gì?" Phong Dạ chọc chọc tai nghe vào ngực, vào lưng bệnh nhân.

"Nó vẫn khỏe mạnh đúng không ạ?"

"Đúng rồi, bình thường mà, sao tự dưng lại hỏi thế?"

Anh bệnh nhân gầy gò thở một hơi trút đi gánh nặng âu lo mấy tấn, nhìn bác sĩ Dạ giải thích: "Tại em thấy bác sĩ cứ kiểm tra đi kiểm tra lại hơn mười lần luôn!"

"Chết chửa! Kiểm tra lắm thế á?"

"Vâng!" Bệnh nhân nam gật gật cái đầu.

Phong Dạ cười, vỗ vào lưng bệnh nhân bám viện gần một tháng nay: "Kiểm tra kĩ chút cho đảm bảo! Hôm nay anh tươi tỉnh hơn hôm qua, ráng ăn uống mau chóng khỏe về nhà với vợ con nhé!"

Anh bệnh nhân cười thật tươi: "Dạ, dạ, cảm ơn bác sĩ!"



Bác sĩ Dạ đi rồi, anh ấy mới sực nhớ ra: ngày hôm qua bác sĩ Dạ không có khám! Và tự hỏi thầm lòng rằng: Bác sĩ Dạ có nói điêu không?

Mặc kệ ai rảnh rỗi nghĩ gì nghĩ, Phong Dạ tập trung lo khám, lo chăm sóc sức khỏe bệnh nhân và lo nhìn đồng hồ đến 5 giờ chiều chưa?

Anh có cảm giác thời gian hôm nay hơi lề mề thì phải? Là kim đồng hỗ cố tình trì trệ hay bởi lòng anh đang quá trông mong?

Chắc là vế sau rồi nhỉ? Chứ lí do ban đầu thì đồng nghiệp anh đã rần rần xách túi tan tầm đón con.

Trái ngược với Phong Dạ. Ở nhà, Hoài Thương không mấy vui vẻ.

Một mình trong căn biệt thự lớn, cô cảm thấy cô đơn nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ anh trai và chị dâu.

Hôm nay, ngày 25 tháng 12, ngày lễ chính thức Giáng sinh. Giờ này ba mẹ cô đang vui vẻ với ông bà sui gia bên cây thông Noel. Noel năm nay, ba mẹ cô vui hơn mọi mùa noel khác, vì con dâu bảo bối nhà họ Lê đã mang quý tử. Đứa cháu kịp thời đến vào mùa Giáng sinh đem lại niềm vui trọn vẹn đong đầy cho hai bên cha mẹ.

Chỉ có cô là bơ vơ.

Những tháng năm chờ đợi khiến lòng cô luôn khắc khoải một nỗi niềm nhưng tận sâu trong tâm hồn không cảm thấy quá cô đơn. Giờ này, sự đợi chờ mất đi, lòng cô mới thật sự cô độc.

Nhưng không sao! Hoài Thương là cây sương rồng, bỏ giữa sa mạc cô vẫn kiên cường sống tiếp. Huống hồ, nơi đây rất xa hoa. Còn thở là còn sống, còn sống thì phải sống tốt. Hoài Thương quyết định trùm chăn ngủ phục hồi năng lượng đón chào tương lai mới. Cô mới 23 tuổi...

Thành phố năng động sục sôi khí thế. Chẳng bù cho cảnh nhà Vỹ Đình náo loạn tảng sớm mai.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.