Mẹ chồng gỡ lấy cái xoong trong tay cô, cười rất đỗi thân tình: "Có gì mà được với không được hả con? Mẹ là mẹ con chứ có phải người ngoài đâu mà con giữ kẽ. Chỉ còn mấy cái xoong thôi mẹ chà loáng là xong ngay. Con về phòng kẻo Vỹ Đình đợi."
Hoài Thương hai má nóng bừng, cười bẽn lẽn, nghe lời mẹ chồng: "Dạ!"
Cô mang tâm trạng khấp khởi về phòng tân hôn. Tay vịn lên nắm cửa, lòng hồi hộp.
Nói là vợ chồng. Hôn nhân tự nguyện dựa trên tình yêu nhưng cô và Vỹ Đình chưa từng đi quá giới hạn cái cầm tay. Mà số lần hai đứa ở bên nhau cũng không nhiều.
Anh hơn cô một tuổi, học trên cô một lớp, nhà anh và nhà cô chỉ cách nhau con ngõ nhỏ. Không biết từ bao giờ chàng thư sinh áo trắng nhà bên đã làm xao động trái tim cô thiếu nữ Hoài Thương.
Anh không có bố. Mẹ anh là cô giáo chủ nhiệm cô ba năm phổ thông nên thường ngày cô vẫn hay sang nhà anh. Có hôm cô viện lí do bài toán khó nhờ anh giải giúp, có hôm cô lấy cớ bài lý không biết cách làm đưa anh giảng hộ. Ba thứ linh tinh đủ môn học trên trường nên ngày nào Hoài Thương cũng có lí do để ngồi cạnh anh. Mắt dán vào miệng anh, mũi hít hà mùi nắng gió thuộc về riêng anh.
Dưới ánh đèn, cái bóng cao lớn của anh đổ cạnh chiếc bóng mong manh của cô trông rất đẹp đôi. Hoài Thương sinh lòng yêu thích.
Những đêm trăng sáng, anh hay mang đàn ghi ta ra đầu hè. Vỹ Đình tự học đàn và đánh rất hay. Hoài Thương nhớ, có một lần cô đứng bên cửa sổ nhìn sang nhà anh, cô không biết Vỹ Đình có thấy cô không mà vừa đàn vừa hát bài: "Hương thầm."
Giọng anh dưới trăng lạnh trầm ấm đến day dứt lòng người, tiếng đàn dìu dặt như có như không lặng lẽ đi vào hồn cô.
Hoài Thương không biết tâm ý Vỹ Đình như thế nào? Anh có thích cô không? Riêng cô rất rất thích anh. Trong lòng, trong tim cô âm thầm dệt một mơ ước. Theo tháng năm mơ ước đó cứ lớn dần, lớn dần.
Khi Vỹ Đình đỗ Đại học Kiến trúc vào thành phố học xa nhà, mẹ anh thương cô nhiều hơn. Theo nguyện vọng của ba mẹ cô và cô giáo chủ nhiệm, Hoài Thương thi vào Đại học Sư phạm tỉnh nhà.
Những năm tháng Đại học, mỗi đứa một nơi, anh bận việc của anh, cô bận việc của cô nhưng mỗi đêm trước khi đi ngủ, anh đều chúc cô ngủ ngon. Qua zalo, những nụ hôn xa nhen nhóm lửa vun đắp chờ mong nụ hôn gần ngày càng khắc khoải.
Bốn năm thấm thoát qua mau, ngày cô Tốt nghiệp Đại học, rồi thi đỗ vào biên chế được phân công về dạy trường cũ, mẹ anh vui mừng ra mặt.
Trong giây phút trọng đại cầm tờ quyết định trên tay, mẹ anh đôi mắt ngấn nước xúc động nói với cô: "Hoài Thương, con làm con dâu mẹ nha!"
Cô chỉ mỉm cười e lệ nhưng nhìn vào hai gò má đỏ hồng của cô, mẹ anh biết cô đồng ý.
Sau đó không bao lâu, mẹ anh triệu hồi Vỹ Đình về nhà. Anh sang nhà thưa chuyện ba mẹ cô, rồi cầm tay cô cầu hôn trong chớp nhoáng...
Đám cưới được tổ chức, anh rước dâu về nhà. Tuy có nhanh chút nhưng vun đắp cả tình yêu thời thanh xuân nên Hoài Thương cũng không có bận lòng.
Hoài Thương mở cửa, rón rén đi về giường, cứ ngỡ anh có men nên ngủ quên nhưng không...chiếc giường cưới trống trơn, gối chăn lạnh lẽo. Nụ cười e lệ trên môi Hoài Thương nhạt dần.
"Anh Đình!" Cô gọi anh nho nhỏ.
Không nghe tiếng anh trả lời. Hoài Thương định lên phòng khách tìm anh...
Ngay giây phút xoay người, ánh mắt cô va vào tia sáng lóe lên từ vật để trên chiếc bàn con cạnh giường. Trái tim thấp thỏm phập phồng của Hoài Thương đập lỗi một nhịp. Cô bước lại gần.
Đó là những chiếc nhẫn vàng cô, chú, bác nhà anh mừng cháu trai thành gia lập thất. Dưới những chiếc nhẫn vàng chói lóa có một tờ giấy. Hoài Thương nhận ra chữ anh ngay từ giây đầu tiên.
Bàn tay cô run run cầm mảnh giấy, nhích từng bước nhỏ lại gần mép giường. Cô có linh cảm không tốt nên cần ngồi đàng hoàng rồi mới đọc.
"Hoài Thương!
Anh biết nói ra những lời này ngay đêm tân hôn thật là có lỗi với em. Nhưng biết làm sao bây giờ?
Công ty phân anh qua Nhật, ngày bay đã định, đúng 01 giờ sáng nay máy bay cất cánh. Anh chỉ đi ít tháng, hẹn em ngày Noel. Đợi anh nha!
Vỹ Đình."
Chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng Hoài Thương đọc đi đọc lại mấy lần vẫn chưa muốn thôi. Ngay thời điểm này, tại căn phòng này, mấy lời của anh như ca nước lạnh tạt thẳng vào lò lửa âm ỉ cháy mừng ngày hai đứa nên vợ nên chồng. Càng đọc càng tủi, nước mắt cô nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mảnh giấy làm loang lổ vết mực. Chữ đã nhòe, đêm đã về khuya, Hoài Thương cứ ngồi cúi đầu vào mảnh giấy. Cô cứ ngồi như thế, mất đi cảm giác thèm ngủ, thèm nằm như cả ngày dài ước ao.