Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 40: Cùng biến đổi



Tư Duẫn thắc mắc: "Cậu đã từng qua gặp cậu ta à?"

Tạ Thiên Hòa lắc đầu: "Tôi chỉ từng xem qua ảnh che mờ, nhưng cậu nhìn xem cổ chân cậu ta đi, đeo vòng chân của Bệnh viện số 1 Tử Vân Tinh."

"Chậc." Tư Duẫn liếc nhìn Omega đang lúng túng giữa đám đông, hắn nghi hoặc: "Sao cậu rảnh rỗi mà để ý cổ chân người ta thế?"

"Tôi chỉ tình cờ thấy thôi mà." Tạ Thiên Hòa nghiêm túc nói.

Tư Duẫn bật cười: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, đừng căng thẳng."

Tạ Thiên Hòa lạnh lùng lườm hắn một cái.

Tư Duẫn đẩy vai anh tiến về phía trước: "Đi nào, đi ăn thôi."

Tạ Thiên Hòa bị đẩy đi vài bước, anh đột nhiên dừng lại, quay người đối diện hắn nói: "Tống Vũ và Thời Nhan Quy."

Tư Duẫn lén liếc về phía sau lưng anh: "Omega đó đi cùng họ rồi."

"Đi theo xem sao." Tạ Thiên Hòa đề nghị.

Tư Duẫn gật đầu, cả hai len lỏi vào dòng học sinh qua lại âm thầm bám theo ba người họ đến gần tòa nhà thí nghiệm của khoa Y.

Ba người bọn Tống Vũ vào trong phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm được cách âm hoàn toàn, Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa ở bên ngoài không nghe hay nhìn được gì. Tư Duẫn chỉ vào ống thông gió phía trên.

Tạ Thiên Hòa hiểu ý, anh thành thạo vô hiệu hóa toàn bộ hệ thống camera giám sát xung quanh, sau đó cùng Tư Duẫn lặng lẽ trèo vào ống thông gió.

Rất nhanh, họ đã ở phía trên phòng thí nghiệm nơi ba người Tống Vũ đang ở, hai người họ nghe thấy một tiếng gào giận dữ.

"Cậu nói cái quái gì vậy!?"

Omega bị hại túm lấy cổ áo Thời Nhan Quy, nghiến răng nghiến lợi quát: "Ý cậu là không thể trở lại được nữa là sao!"

Thời Nhan Quy bình thản gạt tay cậu ta ra, lạnh nhạt nói: "Sự giận dữ của cậu không giải quyết được vấn đề gì. Việc cậu ngang nhiên bỏ trốn về đây sẽ khiến nhà trường nhanh chóng tìm ra cậu thôi. Khi đó, cậu có thể bị coi là quái vật rồi bị tiêu diệt, hoặc bị quân đội bắt về làm đối tượng thí nghiệm. Tóm lại là không có kết cục nào tốt đẹp. Nhưng nếu cậu đi cùng chúng tôi, cậu sẽ được coi như một cộng sự, chế độ đãi ngộ tuyệt đối không kém gì sĩ quan Liên minh Nhân loại."

Tống Vũ mỉm cười nói thêm: "Huống chi, cậu đã bị Alpha đó đánh dấu hoàn toàn rồi. Theo luật Liên minh, lựa chọn của cậu chỉ có một là kết hôn hợp pháp với người kia, hai là đến bệnh viện tẩy dấu bằng vũ lực. Khi đó, sự thật rằng cậu đã chuyển từ Alpha thành Omega sẽ bị phát hiện qua xét nghiệm gen. Tệ hơn nữa, nếu hiện tại cậu đã mang thai, cậu chỉ có thể lựa chọn sinh đứa bé này ra."

Khuôn mặt Omega đó đã trở nên tái nhợt, "Tất cả đều là do các người! Lúc đầu các người chỉ nói rằng thuốc này có thể tạm thời khiến Alpha biến thành Omega, chứ không nói là không thể quay trở lại!"

Tống Vũ tỏ ra khó xử: "Cậu đã không dùng liều lượng chuẩn như chúng tôi yêu cầu, hơn nữa, chúng tôi cũng không ngờ rằng cậu lại dùng nó trên chính mình..."

"Tôi sẽ tố cáo các người với Liên minh! Bán thuốc bất hợp pháp trong học viện Quân sự!" Omega đó trông rất tức giận, "Các người xứng đáng bị kết án!"

Thời Nhan Quy tiếc nuối nói: "Vậy thì nếu không thể thỏa thuận, chỉ còn cách xin lỗi thôi."

Khuôn mặt Omega thay đổi, "Mấy người muốn làm gì?"

Chưa kịp dứt lời, một họng súng lạnh lẽo đã kề vào thái dương của cậu ta, Tống Vũ mỉm cười nói: "Xin lỗi, nói lời từ biệt với thế giới này đi."

Đinh dong!

Thời Nhan Quy đột ngột ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt va phải tầm nhìn Tư Duẫn, "Ai đó!?"

Mũi súng của Tống Vũ quay về phía lưới chắn thông gió bắn tới, lưới chắn nhanh chóng vỡ vụn, cậu ta giẫm mạnh lên bàn thí nghiệm nhảy vọt lên, hai tay nắm chặt lỗ thông gió kéo mình vào trong ống thông gió.

"Tôi đi đuổi theo!"

Omega lợi dụng cơ hội đá một cú vào đầu gối Thời Nhan Quy chạy ra ngoài phòng thí nghiệm.

"Đứng lại!" Thời Nhan Quy lảo đảo một bước, vội vã đuổi theo Omega kia.

Toàn bộ hệ thống ống thông gió trong tòa nhà thí nghiệm rối rắm hẹp đến mức chỉ đủ cho một người đi qua, Tạ Thiên Hòa ra hiệu cho Tư Duẫn, rồi hai người tách ra chạy theo hướng khác.

Tống Vũ không dám nổ súng trong ống thông gió, chỉ đuổi theo Tư Duẫn đang ở gần mình. Tư Duẫn có vóc dáng cao lớn của một Alpha, còn Tống Vũ ỷ vào điểm mạnh là thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, khoảng cách giữa họ bắt đầu thu hẹp.

"Đứng lại! Nếu không tôi bắn đó!" Tống Vũ đe dọa từ phía sau Tư Duẫn.

Trong bóng tối, khoảng cách giữa hai người đột ngột thu ngắn. Tống Vũ dù không nhìn rõ gương mặt phía trước, nhưng vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, "Chúng ta có quen nhau không vậy?"

Tư Duẫn nắm chặt thanh xà phía trên, hai chân rời khỏi mặt đất, đá mạnh về phía Omega phía sau. Tống Vũ nhanh nhẹn đoạt được và dùng cán súng đánh mạnh vào bụng Tư Duẫn. Tư Duẫn buông tay ra, lăn người về phía sau để tránh đòn, rồi nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Tống Vũ có vẻ đã bị dồn đến đường cùng, sức mạnh tinh thần mạnh mẽ bùng lên lan tỏa ra xung quanh. Tư Duẫn thầm kêu không ổn, nếu hắn dùng tinh thần lực của mình để phản kháng thì chắc chắn sẽ bị đối phương nhận ra. Nhưng nếu không phản kháng, hắn sẽ chỉ có thể để đối phương điều khiển như mong muốn. Trong lúc khẩn cấp, hắn đang định trực diện với đối phương thì bỗng nghe thấy tiếng động từ lưới chắn thông gió phía trước, ánh sáng bỗng nhiên chiếu ra.

Tư Duẫn không suy nghĩ gì mà nhảy xuống ngay lập tức.

Tống Vũ ngay sau đó cũng nhảy xuống, nhưng chỉ thấy một mảnh vạt áo, cậu ta không kịp suy nghĩ đã đuổi theo.

Bên ngoài là một dãy phòng thí nghiệm trống vắng. May thay, chỉ có những người có dấu vân tay được chỉ định mới có thể vào được, còn cầu thang thì ở cuối dãy cách xa hàng trăm mét, người kia chưa chắc đã kịp chạy tới trong thời gian ngắn như vậy.

Trong chưa đầy một giây, Tống Vũ đã đưa ra quyết định, nhìn về phía nhà vệ sinh gần đó, đá mạnh cửa vào rồi giơ súng lên.

Quả nhiên, trong nhà vệ sinh có người.

Còn đang thở dốc dữ dội, đối phương rõ ràng không có kinh nghiệm, dù cố gắng kìm nén nhưng vẫn có thể nghe rõ.

Tống Vũ tiến tới trước cửa nhà vệ sinh cuối cùng đá cửa ra một cách bạo lực.

"Á-" Một tiếng la hét hoảng loạn khiến Tống Vũ đứng sững lại với súng trên tay.

Trong nhà vệ sinh là... hai nam Omega đang hôn nhau, thậm chí còn không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Quần áo của họ vứt lộn xộn trên sàn, một người thì áo sơ mi bị kéo lên tới eo, gục vào lòng người kia, mặt đỏ bừng, mắt thì đẫm lệ...

Tống Vũ đang đuổi theo là một Alpha, rõ ràng lần này cậu ta đã phán đoán sai.

"Chết tiệt!" Tống Vũ tức giận đá vào cửa nhà vệ sinh.

Hai Omega kia rõ ràng là rất nhát, cả người run rẩy sợ hãi, ôm chặt nhau rồi nhìn cậu ta với ánh mắt khiếp đảm.

Hai Omega đều rất dễ thương, là mẫu người mà Tống Vũ thường thích, nhưng lúc này cậu ta không có tâm trạng để ngắm nhìn, chỉ có thể chĩa súng vào họ uy hiếp: "Nếu các người dám tiết lộ cái gì, các người chết chắc."

Sau đó, cậu ta thu súng lại, nhanh chóng chạy về phía cầu thang.

Hai Omega từ từ thở phào nhẹ nhõm, một người vẫn còn thở hổn hển.

"Không sao chứ?" Người kia giúp người còn lại mặc chiếc áo sơ mi quá khổ đã tuột xuống eo, rồi cúi xuống nhặt hai bộ đồng phục Alpha bị nhàu nát trên sàn.

Tư Duẫn thở hổn hển nói: "Sao có thể, đột nhiên biến hình à?"

Tạ Thiên Hòa lắc đầu, "Tôi đã đột nhiên biến hình giữa đường, khi tới tiếp ứng cho cậu thì cảm thấy cậu cũng có thể gặp tình huống này."

Tư Duẫn đưa tay định cài nút áo nhưng phát hiện chiếc áo sơ mi của mình đã bị Tạ Thiên Hòa xé toạc, các nút rơi tung tóe trên sàn.

Tư Duẫn đành vội khoác áo ngoài vào, hắn cười nói: "Gấp gáp vậy à bạn học Tạ?"

Tạ Thiên Hòa liếc nhìn hắn, anh tự mặc xong đồ, cẩn thận nhìn ra ngoài, "Nhanh chóng rời khỏi đây thôi, Tống Vũ có thể sẽ nhận ra rồi quay lại."

Tư Duẫn nhún vai, đùa: "Không định hôn thêm một cái ò?"

Tạ Thiên Hòa nhíu mày, ôm cổ hắn kéo người vào lòng, hôn lên môi hắn, "Đừng nghịch nữa, đi thôi."

Tư Duẫn bị hôn mà bất ngờ, hai mắt ngơ ngẩn nhìn anh.

Tạ Thiên Hòa thở dài, nắm tay hắn kéo ra khỏi nhà vệ sinh.

Hai người lợi dụng lúc phần lớn học sinh đang ăn trưa ở căn tin, lén lút đi qua con đường nhỏ về phòng ký túc xá.

Tư Duẫn vừa về đến ký túc xá liền lấy ra thiết bị liên lạc, vừa bật lên vừa tức giận nói: "Xem xem cái kẻ không biết điều kia sao lại chọn đúng lúc gọi cho tôi- Ba, ba à?"

Trong thiết bị phát ra một giọng nam trầm ấm: "Ba là kẻ không biết điều à?"

Tư Duẫn vừa mừng vì ba mình không dùng liên lạc thực tế ảo, hắn vừa áy náy xin lỗi, "Không phải, ba, con không nói ba mà."

Tư Sơ Phong hừ lạnh một tiếng, rồi nghi hoặc hỏi: "Giọng con sao nghe có vẻ yếu ớt thế?"

Tư Duẫn: "......"

Con không có!

"Ba, sao tự nhiên lại gọi con?" Tư Duẫn lảng tránh, vì ba hắn bận rộn đến mức chẳng mấy khi gọi được cho hắn trong cả năm trời.

Giọng của Tư Sơ Phong chỉ nghe thôi đã thấy có sức ép, mang đậm uy nghi của người ở vị trí cao, "Ba nghe An An nói con đang yêu đương? Người đó là Alpha à?"

Tư Duẫn đau đầu trách anh trai mình một phen, hắn nhìn Tạ Thiên Hòa đang vô tư tìm quần áo, rồi hắng cho thanh giọng mới đáp lại một cách đúng tình hợp lý: "Đúng vậy, làm sao thế ạ?"

Tư Sơ Phong bị hắn làm cho nghẹn họng, ông ngây ra vài giây rồi mới mở miệng, "Con không định về chủ tinh?"

Tư Duẫn nhìn Tạ Thiên Hòa đang thoải mái cởi áo trước mặt mình, hắn cảm thấy hơi ngượng mà liếc mắt đi chỗ khác rồi lại vờ như bình tĩnh thoải mái quay lại nhìn anh.

"Đợi cả nhà xóa hết dữ liệu Omega đã sàng lọc đi rồi hẳn nói." Tư Duẫn hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị cúp liên lạc.

"Nhãi ranh kia, dám cúp máy là xong đời." Tư Sơ Phong gầm lên, tay Tư Duẫn dừng lại ngay lập tức.

Tạ Thiên Hòa nghe thấy tiếng quay sang nhìn Tư Duẫn, Tư Duẫn giật mình, tay run lên cắt cúp điện thoại luôn.

Tư Duẫn liếc nhìn thiết bị liên lạc, thầm nghĩ mình đúng là thiên tài- Dù cả Liên minh này, người dám cắt liên lạc với ba hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hắn gần như có thể tưởng tượng được gương mặt tối đen mây mù giăng lối của Tư Sơ Phong.

"Tư Duẫn." Tạ Thiên Hòa đột nhiên nghiêm giọng gọi hắn.

Tư Duẫn ngẩng đầu nhìn anh, "Có chuyện gì?"

"Ba cậu có định ép cậu về nhà kết hôn không?" Tạ Thiên Hòa hỏi.

Lời tác giả:

Tư Duẫn (không mong đợi gì): "Hôn thêm một cái nữa?"

Tạ Thiên Hòa (miệng nói không nhưng lòng thì có): "Không." (Rồi ôm người hôn một cái)

Cuộc diễn tập chiến tranh sẽ được hoãn lại, dù còn ba ngày nữa mới bắt đầu, nên để họ biến hình một lần nữa trước đã~

Hai O cũng rất thú vị đấy!

Hai chàng trai vừa đẹp vừa dễ thương không thể lên lớp nên buộc phải ở trong ký túc xá, chẳng biết làm gì? Bạn hãy tự cảm nhận.

Không thể ra ngoài chỉ có thể buồn chán đến mức viết văn và lẩm bẩm, ánh mắt của tác giả lộ ra ánh sáng kỳ lạ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.