Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 4: Cục cưng



Thành tinh Bản Lợi là một hành tinh hẻo lánh lạc hậu, cả về môi trường sống lẫn trình độ giáo dục đều thua xa các hành tinh khác.

Tư Duẫn im lặng một lúc lâu nhìn bàn học lồi lõm gồ ghề.

Tạ Thiên Hòa ngồi xuống với vẻ mặt không cảm xúc, anh tùy tiện lau lau lớp bụi trên bàn, rồi lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra.

Tư Duẫn quay đầu nhìn anh một cái, hắn hắng giọng, nhíu mày một cách miễn cưỡng rồi ngồi xuống.

"Chúng ta chào mừng hai bạn học mới chuyển trường." Giáo viên rất trẻ cũng rất nhiệt tình bổ sung những phần còn thiếu trong phần giới thiệu của họ, "Tề Duẫn và Tề Hòa là hai anh em, họ vừa chuyển đến thành tinh Bản Lợi, mọi người trong lớp nhớ giúp đỡ họ nhiều nhé, có được không?"

"Vâng-" Hàng chục học sinh trong lớp đồng thanh trả lời với giọng điệu lơ đãng.

Không ít ánh mắt của các Omega lén lút nhìn về phía hai người, mặc dù các Alpha không tỏ ra chào đón nhưng cũng rất tò mò nhìn qua.

Không có gì lạ khi hai người có ngoại hình nổi bật, ngay cả khi họ đã trải qua quá trình chỉnh sửa gen tạm thời thì vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp trời ban, hai người có ngoại hình hiện tại ít nhất có năm phần giống nhau, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ là anh em ruột.

Tư Duẫn không hứng thú với việc nghe giảng trên lớp, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Thiên Hòa, phát hiện anh đang ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe giảng.

Tư Duẫn cảm thấy hơi thú vị, hắn lén lút đẩy nhẹ tay vào cánh tay của Tạ Thiên Hòa, nhỏ giọng nói: "Này, không đến mức như vậy chứ?"

Tạ Thiên Hòa nghe thấy liền lạnh lùng liếc hắn một cái, người hơi nghiêng ra bên ngoài thể hiện rằng không muốn quan tâm đến hắn.

Tư Duẫn cảm thấy mình nên tức giận nhưng ánh mắt của Tạ Thiên Hòa vừa rồi giống hệt như con mèo đen lớn mà Từ Diệc Đồng nuôi từ nhỏ, cao ngạo, lạnh lùng không cho ai chạm vào, nếu đùa quá thì còn có thể cho một cái cào.

Chậc.

Hắn ngả người ra ghế dựa, kết quả lại đụng phải vết thương trên bụng. Hôm qua Tạ Thiên Hòa đá không nương tay chút nào.

Tư Duẫn đột nhiên cảm thấy không vui, nhất là khi nghĩ đến lý do hôm qua họ đánh nhau, vì hắn đã vô tình nhắc đến Tống Vũ.

Cuối cùng cũng chờ đến giờ tan học, các bạn xung quanh lập tức vây lại, có người thật sự đến làm quen, có người chỉ đơn thuần đến gây sự.

Một người béo ục ịch đặt mông ngồi phịch xuống bàn của Tạ Thiên Hòa, cười nói: "Hai anh em các cậu đều là Alpha sao?"

Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn, "Xuống."

"Ôi, ngồi một chút thì sao? Tân sinh viên này sao lại không thân thiện như vậy nhỉ?" Cậu béo cười hì hì đáp.

Một vài Alpha bên cạnh cũng chen lấn tới gần, có người còn đá vào bàn một cái, "Mày keo kiệt quá đấy!"

Tạ Thiên Hòa mặt mày tối sầm, ánh mắt u ám, nhẹ nhàng nâng tay lên nhưng giữa chừng lại bị một bàn tay khác kéo lại, Tạ Thiên Hòa ngẩn ra quay đầu nhìn về phía Tư Duẫn.

Tư Duẫn cảm thấy phản ứng của anh có chút thái quá, nhưng vài đứa trẻ cấp ba này có đánh nhau thì chẳng có gì đáng giá.

"Bạn học, em trai tôi có tính khí không tốt lắm đâu." Tư Duẫn mỉm cười rất thân thiện nhưng lại khiến người ta lạnh gáy, "Biết vì sao chúng tôi chuyển trường không?"

Cậu béo ngồi trên bàn bị nụ cười của hắn làm cho lạnh toát cả người, nhưng vẫn cố gắng cười gượng: "Vậy thật ra là vì sao cậu nói đi?"

"Bởi vì có một bạn học không biết điều ngồi lên bàn của em trai tôi, bị em ấy đánh gãy tay chân." Ánh mắt Tư Duẫn nhẹ nhàng lướt qua cánh tay tròn vo của cậu ta rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống chân nó, "Bạn học đó suốt đời có lẽ không đứng dậy được, nhà tôi đã bồi thường rất nhiều tiền."

Một bạn học nào đó đang ngồi trên bàn từ từ dịch xuống, kiêu ngạo nói: "Dọa ai vậy?"

Rồi dẫn theo đám bạn "kiêu ngạo" bỏ đi.

Các bạn xung quanh dường như bị sự "tàn nhẫn" của tân sinh viên làm cho sợ hãi, dù có thật hay không cũng thấy đáng sợ, không biết có phải thật không nữa?

Một vòng người từ từ tan ra, Tư Duẫn vẫn đang cười, chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng của "em trai" rơi xuống như băng: "Thả ra."

"Hửm?" Tư Duẫn không hiểu nhìn anh.

Tạ Thiên Hòa hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên tay họ đang nắm chặt nhau.

Tư Duẫn cố ý nắm chặt lại, hắn cười nói: "Cũng mềm."

Nhân lúc Tạ Thiên Hòa chưa phản ứng kịp, hắn lập tức buông tay, ho nhẹ một tiếng để chuyển chủ đề, "Chỉ là một đám trẻ con thôi, cậu đừng có quá kích động."

Tạ Thiên Hòa nhìn hắn với ánh mắt hơi kỳ lạ, "Cậu nghĩ tôi sẽ động tay sao?"

Tư Duẫn xoay xoay cây bút trong tay, "Không phải à?"

Tạ Thiên Hòa cười một tiếng.

Cây bút trong tay Tư Duẫn lạch cạch một tiếng rơi xuống bàn, lăn mấy vòng bị sách chặn lại.

Tư Duẫn mặt nghiêm túc nhìn hắn, một lúc lâu mới mở miệng, "Cậu... còn biết cười cơ đấy?"

Tạ Thiên Hòa không biểu lộ cảm xúc nhìn hắn một cái, anh quay lưng lại lấy sách giáo khoa, không nói gì nữa.

Trong suốt cả ngày, Tư Duẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với hắn, thậm chí hắn còn nghi ngờ Tạ Thiên Hòa thực sự là một Alpha nhỏ mọn thích ghi thù.

Để tăng khả năng thành công trong việc bị dị nhân Ẩn bắt đi từ mọi phương diện, họ đều được sắp xếp ở trong một khu chung cư cũ kỹ hẻo lánh.

Tạ Thiên Hòa mở cửa bằng chìa khóa rồi đứng yên tại chỗ với vẻ mặt khó hiểu.

Tư Duẫn từ phía sau thò đầu ra nhìn, không biết nói gì: "Có phải đây là để cho chúng ta sớm thích nghi với cuộc sống trong tù không?"

Đây là một căn phòng không quá mười mét vuông, còn khó khăn lắm mới nhét được một nhà vệ sinh, ngoài ra cả phòng đều trống rỗng, không có một chút đồ dùng sinh hoạt hay đồ đạc cơ bản nào, có lẽ ngay cả một sợi tóc cũng không tìm thấy.

Điều tồi tệ nhất là không có mạng, ngay cả thiết bị cá nhân cũng không thể sử dụng.

Đóng cửa lại, hai người nhìn nhau, không có chỗ ngồi nên chỉ có thể đứng đó trừng trừng nhìn nhau.

Mười phút sau, Tư Duẫn không chịu nổi nữa, hắn cởi chiếc đồng phục bên ngoài, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, "Cậu có bao nhiêu tiền?"

Tạ Thiên Hòa đặt cặp xuống, "3000 tinh tệ."

Tư Duẫn chững lại một chút, lật xem cặp của mình, "Tôi còn 4000 tinh tệ."

Ban đầu cứ nghĩ rằng chỉ cần thuận lợi để dị nhân Ẩn bắt đi là đủ, không ngờ còn phải đối mặt với vấn đề sinh tồn khó khăn.

"Đi thôi." Tư Duẫn tùy tiện mở khuy áo cổ, khảy mái tóc làm cho kiểu tóc chỉnh tề trước đó trở nên rối bời.

"Đi đâu?" Tạ Thiên Hòa hỏi.

"Mua giường." Tư Duẫn nghiêm túc nói: "Tôi không muốn ngủ trên sàn."

Tạ Thiên Hòa suy nghĩ một chút, tháo đồng phục ra, cũng nghiêm túc đáp lời: "Thẻ căn cước của chúng ta đều chưa đủ tuổi, siêu thị sẽ không bán cho chúng ta."

Tư Duẫn làm như vừa nuốt phải ruồi, ánh mắt có thể đâm thủng cái thẻ căn cước kia.

Cửa kêu cạch một tiếng, Tư Duẫn thấy Tạ Thiên Hòa đang mang giày, hắn nói: "Nếu không mua được thì ra ngoài làm gì?"

"Không đi siêu thị." Giọng của Tạ Thiên Hòa rất bình tĩnh, "Đi chợ đen."

Tư Duẫn ngừng lại một chút, "Đi chợ đen... mua giường?"

Tạ Thiên Hòa quỳ xuống buộc dây giày, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Có đi không?"

Tư Duẫn đi đến mang giày, "Đi."

Chợ đen ở khu A của hành tinh Bản Lợi rất kín đáo, hai người phải tốn không ít công sức mới tìm được vị trí cụ thể.

Họ bước vào một cửa hàng tạp hóa, chủ cửa hàng đang ngồi khoanh chân trên ghế từ từ nhấm nháp trà. Khi thấy hai người vào, ông ta nheo mắt lại, đánh giá họ từ đầu đến chân, rồi cười nói: "Hai nhóc chưa đủ tuổi phải không? Ai dẫn các cậu đến đây?"

Tư Duẫn vừa định lên tiếng, thì nghe thấy Tạ Thiên Hòa nói: "Tự đến."

Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, gò má cao, môi dày, bên dưới môi có một nốt ruồi lớn, đôi mắt híp lại cười thành một đường chỉ, mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại mang vẻ hung dữ.

"Nhóc con cũng dũng cảm đấy."

"Có giường không?" Tạ Thiên Hòa một tay cho vào túi có phần thiếu kiên nhẫn, anh mở khuy cổ áo ra, cả người tỏa ra một khí chất u ám, "Giường đôi, phải chơi cho đã mới được."

Chủ cửa hàng bỗng cười một cách đáng khinh, ánh mắt đảo qua lại trên người họ, "Ở đây tôi có đủ loại, vào trong xem thử đi?"

Tạ Thiên Hòa theo vào, còn Tư Duẫn bị loạt hành động này làm cho bất ngờ, hắn đứng yên không động đậy.

Chủ cửa hàng dừng lại, quay đầu nhìn hắn, mắt nheo lại một cách nguy hiểm, "Sao thế?"

Tạ Thiên Hòa có vẻ không vui, giọng nói lơ đãng nhưng không kém phần châm chọc, "Anh ấy nhút nhát, anh ơi, đi này."

"Anh em ruột?" Chủ cửa hàng hỏi.

"Đúng." Tạ Thiên Hòa quay lại nắm lấy cổ tay Tư Duẫn, hắn theo bản năng giãy giụa một chút.

"Cũng phải, nhìn giống nhau quá." Biểu cảm trên mặt chủ cửa hàng càng thêm thú vị, "Không ngờ bây giờ giới trẻ chơi bạo thế."

Tư Duẫn mặt như bị sét đánh, hắn buộc phải tuân theo kịch bản do chủ cửa hàng tưởng tượng, im lặng bị Tạ Thiên Hòa kéo vào trong.

Chủ cửa hàng mở cửa hầm ngầm, đi qua một hành lang dài rồi mở một trong số nhiều cánh cửa, chỉ tay vào trong, "Vào xem đi, tùy chọn."

Tư Duẫn nhìn thấy trong hầm lớn có đủ loại giường "khó coi" và các dụng cụ không thể mô tả bằng lời, hắn đi đến bên cạnh Tạ Thiên Hòa, thì thầm nói: "Cậu chắc chắn muốn mua cái này sao?"

"Cậu nghĩ chợ đen sẽ có giường bình thường à?" Tạ Thiên Hòa mặt không biểu cảm nói: "Chế tạo lại vẫn ngủ được, chất lượng cũng không tệ."

Nếu muốn mua giường bình thường thì đã bị chủ cửa hàng đuổi đi từ lâu.

Hai người lượn lờ trong đó một lúc lâu, Tư Duẫn cảm thấy mắt mình như sắp bị ô nhiễm rồi, cuối cùng Tạ Thiên Hòa chọn một cái giường không quá phô trương nhưng ngay sau đó những chức năng kỳ quặc trên đó khiến cả hai người đều lập tức im lặng.

Trong lòng Tư Duẫn tự hỏi tại sao lại muốn mua giường? Ngủ trên sàn có vẻ tốt hơn.

Khi hai người ra ngoài, thấy chủ cửa hàng đang nhìn họ với ánh mắt mờ ám, "Chọn xong chưa?"

"Xong rồi." Tạ Thiên Hòa nói ra mã số, chủ cửa hàng tỏ vẻ hiểu ý, ông nhướng mày nói: "Không ngờ tuổi còn trẻ mà cậu lại biết chơi, người bình thường không biết loại này đâu."

Tạ Thiên Hòa tỏ vẻ không quan tâm, định thanh toán thì nghe thấy chủ cửa hàng đánh giá Tư Duẫn, "Các cậu đều là Alpha à?"

"Đúng." Tạ Thiên Hòa gật đầu.

Chủ cửa hàng có vẻ kỳ quặc trong chốc lát rồi lập tức cười một cách bí ẩn, "Không tới chỗ ông chủ Q lấy hàng à?"

Tạ Thiên Hòa vẫn giữ vẻ mặt bình thản, còn Tư Duẫn thì nhíu mày, "Hàng gì?"

Chủ cửa hàng cười với vẻ ái muội, "Hai Alpha thì ngủ thế nào được? Chỉ riêng pheromone của nhau cũng có thể gây chiến rồi, cần phải dùng chút đồ gì đó chứ."

Tư Duẫn sắc mặt hơi khó coi, đang định giải thích với chủ cửa hàng rằng họ không phải loại quan hệ đó thì bỗng nhiên bị Tạ Thiên Hòa ôm chặt lấy eo.

Tư Duẫn bị bất ngờ, thêm vào đó Tạ Thiên Hòa sức mạnh lớn, hắn lập tức bị kéo sát vào bên cạnh, pheromone Alpha ập đến gần như khiến hắn muốn vươn tay ra đấm người.

Này cũng khiêu khích trắng trợn quá đó.

"Được rồi cục cưng, em biết anh đang kích động." Tạ Thiên Hòa mạnh tay nắm lấy eo hắn, ý bảo hắn im lặng, rồi lại nhìn về phía chủ cửa hàng, "Ông chủ Q ở đâu?"

Tư Duẫn bỗng hiểu ra Tạ Thiên Hòa đang nghĩ gì, không còn cách nào khác đành phải nhắm mũi phối hợp với anh.

"Ôi, không lẽ các cậu vẫn chưa-"

"Đúng là hai Alpha không tiện." Tạ Thiên Hòa sợ chủ cửa hàng nói ra từ nào đó sẽ kích thích Tư Duẫn, anh liền nhanh chóng cắt ngang, đồng thời thể hiện sự khẩn trương của mình, "Anh ấy cứ hay cáu kỉnh với tôi, nếu không thì cũng không đến đây mua giường, nếu ông có thể chỉ cho chúng tôi biết chỗ ông chủ Q ở đâu, chúng tôi sẽ rất cảm kích."

Tư Duẫn vừa đúng lúc liếc mắt nhìn anh.

"Nhân cơ hội các cậu hợp gu tôi." Chủ cửa hàng ném cho họ một địa chỉ, "Nói với ông chủ Q là Lão Cẩu giới thiệu thì có thể cho các cậu giảm giá 15%."

Tạ Thiên Hòa ôm Tư Duẫn cười với vẻ phong lưu như một tên phóng đãng không ra gì, "Cảm ơn."

Chủ cửa hàng nhìn theo bóng lưng của họ thầm cảm thán: "Anh em ruột, lại còn là tình yêu AA, không đơn giản chút nào."

Ra khỏi cửa hàng, Tạ Thiên Hòa lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng hệt một tên bội bạc vừa kéo quần lên là không nhận trách nhiệm, anh như vậy khiến Tư Duẫn không khỏi ngạc nhiên.

"Không ngờ đó em trai à, ngoài đời cậu lại không giống như vậy." Tư Duẫn cười như không cười nhìn anh, "Giờ có muốn tìm ông chủ Q không? Để ông ấy nghe câu chuyện tình đẹp đẽ đầy gian khổ cấm đoán của hai anh em chúng ta?"

Tạ Thiên Hòa lạnh lùng liếc nhìn hắn, khí lạnh tỏa ra: "Trước tiên về nhà đã."

"Vừa rồi không phải cậu rất nóng lòng sao? Cục, cưng, ơi." Tư Duẫn tiến lại gần, pheromone Alpha mạnh mẽ bỗng nhiên bao quanh lấy anh, nếu là một Alpha bình thường ở đây có lẽ đã phải quỳ xuống rồi nhưng Tạ Thiên Hòa chỉ hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đó chỉ là tình huống ép buộc." Tạ Thiên Hòa nhẹ nhàng nói: "Nếu đã xúc phạm cậu, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Thật sự là một lời xin lỗi không hề có chút thành ý.

Tư Duẫn không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu, hắn nhún vai, "Tôi không phải là người nhỏ mọn như vậy, lần sau nhớ rõ cậu mới là cục cưng."

Liên tưởng đến ánh mắt hoảng sợ lẫn vành tai đỏ bừng của Tư Duẫn lúc ở trong hầm, đuôi lông mày Tạ Thiên Hòa khẽ nhướng.

Chẳng lẽ hắn thực sự là một thiếu gia không dính phả khói lửa phàm tục?

Khi về đến nhà, Tạ Thiên Hòa lấy ra địa chỉ liên lạc của ông chủ Q, anh nhìn Tư Duẫn. Vừa rồi bên ngoài không tiện nói nhiều chuyện.

"Cậu nghi ngờ đó là thuốc chuyển hóa pheromone?" Tư Duẫn hỏi.

"Ừ." Tạ Thiên Hòa gật đầu, "Nhưng có khả năng đó chỉ là hàng bán thành phẩm hoặc họ đang âm thầm làm thí nghiệm trên Alpha."

"Đúng vậy, dị nhân Ẩn có thể cần rất nhiều vật thí nghiệm, nếu tự tay bắt người có thể gây ra tiếng động lớn nên họ chọn cách này để âm thầm thí nghiệm, các cặp AA yêu nhau vừa vặn trở thành người cần loại thuốc chuyển hóa này." Tư Duẫn gật đầu, "Nhưng cũng có khả năng đây chỉ là thứ mà con người tự nghiên cứu ra."

"Dù sao thì chỉ cần ức chế pheromone của Alpha là đủ, không cần thiết phải chuyển A thành O đâu nhỉ?" Tư Duẫn không hiểu hỏi.

"Chỉ cần đi một chuyến vào ngày mai là biết." Tạ Thiên Hòa nói: "Đặt chúng ta ở thành tinh Bản Lợi quả thật không sai, nơi này không đơn giản."

Không lâu sau khi họ nói xong, giường đã được giao đến, Tạ Thiên Hòa lấy dụng cụ đã mua trên đường ra bắt đầu tháo giường. Những thứ lộn xộn trong mắt Tư Duẫn đều được tháo xuống, khôi phục lại thành một chiếc giường đôi bình thường.

Tư Duẫn đứng bên cạnh giúp đỡ, hắn nhìn động tác thành thạo của Tạ Thiên Hòa thì không nhịn được hỏi: "Tôi đã muốn hỏi từ nãy, tại sao cậu lại quen thuộc với chợ đen và những thứ này thế?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.