Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 36: Bánh kem nhỏ



Khu phố thương mại bên cạnh trường quân đội có một tiệm bánh ngọt nổi tiếng. Sau khi nhìn số dư còn lại vẻn vẹn 60 tinh tệ trong thẻ, Tạ Thiên Hòa quyết định mua một chiếc bánh nhỏ để giải tỏa tâm trạng bực bội.

Nghĩ đến lý do chính đáng, Tạ Thiên Hòa quyết định tăng số lượng lên hai chiếc.

Nhân viên tiệm bánh ngẩng đầu lên và bắt gặp một Alpha điển trai đang lạnh lùng chọn những chiếc bánh trong tủ kính, vẻ nghiêm túc của anh ta giống như đang chọn bạn đời omega của mình.

Sau một hồi lựa chọn, Tạ Thiên Hòa lấy một chiếc bánh vị dâu tây và một chiếc vị sô cô la.

"54 tinh tệ tất cả." Nhân viên vừa tính tiền vừa mỉm cười nói: "Anh mua cho Omega của mình à? Hai vị này rất được ưa chuộng trong giới Omega đấy."

Tạ Thiên Hòa lạnh lùng gật đầu, không chút biểu cảm xách hộp bánh được đóng gói tinh xảo rời đi.

Ai ngờ vừa đến cổng trường đã chạm mặt người quen. Thịnh Giang đang kéo một chiếc vali từ xe bước xuống, nhìn thấy anh liền cười: "Anh Tạ, về sớm vậy à?"

Tạ Thiên Hòa gật đầu, kín đáo giấu hộp bánh ra phía sau.

"Thành phố thám hiểm đóng cửa sớm thế hả?" Thịnh Giang kéo vali đi cùng anh vào trường, vừa đi vừa nói: "Hai vé đó anh Duẫn phải khó khăn lắm mới kiếm được đấy."

Tạ Thiên Hòa nhíu mày: "Vé gì cơ?"

"Ơ? Không phải anh Duẫn nói hai người nghỉ lễ đi chơi ở thành phố thám hiểm sao?" Thịnh Giang ngẩn ra. "Mà nhắc mới nhớ, anh Duẫn đâu, sao không về cùng cậu?"

Tạ Thiên Hòa thoáng khó chịu, trả lời: "Không có."

"Ồ ồ..." Thịnh Giang liếc nhìn sắc mặt càng lúc càng tệ của Tạ Thiên Hòa, cậu ta không dám hỏi thêm, chỉ sợ chọc giận vị đại ca này, rồi bị anh đá cho một phát ngay tại chỗ.

Tạ đại ca mang chiếc bánh nhỏ tinh xảo về ký túc xá. Sau khi cởi đồ bẩn, anh lập tức vào phòng tắm. Nhìn vết hằn trên người mình, anh nhíu mày, bực bội đá mạnh vào cánh cửa.

Cửa phòng tắm phát ra tiếng kẽo kẹt, lung lay một hồi rồi khép lại.

Tư Duẫn muốn cùng anh đi thành phố thám hiểm?

Đi cái rắm ấy!

Tạ Thiên Hòa tắm xong vừa ra ngoài đã nhận được liên lạc từ Quặng tinh. Một hình ảnh Alpha cao lớn điển trai xuất hiện trước mặt, vừa nhìn thấy anh liền huýt sáo: "Lão đại, dạo này phong lưu ghê nha!"

Tạ Thiên Hòa lườm lạnh một cái, người kia lập tức nghiêm chỉnh lại, kéo một phụ nữ tóc ngắn ra từ phía sau, "Bác sĩ Tô, chào lão đại đi."

Bác sĩ Tô đẩy gọng kính không viền trên sống mũi, giọng điệu lạnh nhạt: "Lão đại, lần sau lên giường, tôi đề nghị cậu nhớ-"

Tạ Thiên Hòa cắt ngang bằng ánh mắt băng giá, cả người toát ra khí thế nguy hiểm đầy khó chịu.

"Là thế này, lão đại ạ, hàng của chúng ta sắp qua tinh cầu Tử Vân, hai ngày nữa đến nơi rồi! Tôi với bác sĩ Tô có thể đến thăm cậu không?"

"Tùy." Tạ Thiên Hòa đáp mặt không cảm xúc.

"Lão đại này, cậu cũng vô tình quá đi!" Đối phương giả vờ khóc lóc: "Tôi định mang tinh tệ cho cậu đấy! Cái bộ giáp cũ nát kia của cậu bán được tám mươi triệu tinh tệ! Tám mươi triệu đấy!"

Tạ Thiên Hòa khẽ nhướng mày, "Vậy thì đến đi."

"Nhưng đối phương chỉ đồng ý chuyển khoản qua chợ đen, số tiền quá lớn không thể giao dịch qua Tinh Võng. Tôi đã đổi thành kim tinh rồi." Bác sĩ Tô chậm rãi giải thích. "Tinh tệ chỉ là đống sắt vụn ở Quặng tinh với chợ đen thôi.

Tạ Thiên Hòa: "..."

Tốt nhất các người đừng đến.

"Nhưng tôi vẫn lấy được ba vạn tinh tệ!" Anh chàng Alpha kia vội vàng nói: "Lão đại, cậu tiêu dè sẻn thôi, chừng đó đủ sống bốn năm liền!"

Tạ Thiên Hòa im lặng vài giây rồi ngắt liên lạc, ánh mắt rơi xuống chiếc bánh nhỏ trên bàn trà.

Đành ăn rau luộc suốt bốn năm.

Còn chẳng mua nổi bánh ngọt.

Anh lấy khăn lau tóc, thở dài một hơi nặng nề.

Muốn bỏ học.

Tạ Thiên Hòa ngồi xuống sofa, từ từ ăn hết một chiếc bánh nhỏ vị sô cô la, tâm trạng miễn cưỡng vui vẻ hơn, rồi cẩn thận đặt chiếc bánh dâu tây còn lại vào trong tủ lạnh.

Khi Tư Duẫn về đến ký túc xá, trời đã tối rồi, vừa vào cửa thì thấy Tạ Thiên Hòa đang ngồi bên bàn với vẻ mặt nghiêm túc làm bài tập.

Tư Duẫn ho nhẹ một tiếng: "Tôi về rồi."

Tạ Thiên Hòa không quay đầu lại, chỉ đáp một tiếng "ừ" rất lạnh nhạt.

Lúc đầu, hai người họ đều chẳng bao giờ chào hỏi nhau, có khi mười ngày nửa tháng cũng chẳng nói được mấy câu nhưng bây giờ Tư Duẫn lại có cảm giác mình bị bỏ rơi sao sao ấy.

"Tôi mang cơm về cho cậu." Tư Duẫn đặt đồ trên bàn trà.

Lần này, Tạ Thiên Hòa thậm chí không thèm phát ra tiếng gì nữa.

Tư Duẫn tức tối nhìn anh, hắn tiến đến, vươn tay gõ nhẹ lên bàn.

Cuối cùng, Tạ Thiên Hòa cũng ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái với ánh mắt lạnh nhạt.

"Cậu ăn cơm chưa?" Tư Duẫn hỏi.

"Ăn rồi." Tạ Thiên Hòa mặt không biểu cảm đáp.

Tư Duẫn nhìn xuống khóe miệng của anh, thấy một chút hạt màu đỏ bám trên đó, hắn đưa tay muốn giúp lau đi, nhưng bị Tạ Thiên Hòa thẳng thừng gạt ra.

Tư Duẫn trừng mắt nhìn anh, "Môi cậu dính gì đó."

Tạ Thiên Hòa: "......"

Anh đưa tay lau qua môi mình, khéo léo quá trời mà tránh được chỗ nhỏ đó.

Tư Duẫn nhướng mày, vươn tay giúp anh lau sạch chỗ đó trên khóe miệng, hắn nhìn vào thùng rác, chỉ thấy mấy tờ giấy nháp vo thành từng cục.

Ánh mắt Tạ Thiên Hòa cũng nhìn vào thùng rác, nhưng anh nhớ rất rõ bên dưới giấy nháp vẫn còn một miếng bánh chưa ăn xong và hộp bánh, vừa mới vài giây trước, anh buộc phải cắn răng đau lòng ném vào đó.

Tư Duẫn liếm liếm chút kem trên tay, cười nói: "Là vị dâu đúng không?"

Sắc mặt Tạ Thiên Hòa tối sầm lại.

Tư Duẫn dường như không để ý đến sắc mặt kia, kéo anh đến gần bàn, "Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi hẳn giận."

Tạ Thiên Hòa thực sự thấy đói, trên bàn là đủ các hộp lớn nhỏ, hương thơm thức ăn mơ hồ bay lên.

Tư Duẫn chu đáo mở hộp đũa cho anh, rồi rót một bát canh còn nóng hổi đưa qua, "Đây."

Tạ Thiên Hòa nhận lấy, ánh mắt anh có chút nghi ngờ.

Tư Duẫn lại nhiệt tình múc cơm gắp món, suốt thời gian đó đều nở một nụ cười vui vẻ.

Sự nghi ngờ trong mắt Tạ Thiên Hòa càng lúc càng đậm.

"Ăn nhiều một chút." Tư Duẫn ngồi đối diện anh, cười đến là dịu dàng nhìn anh.

Tạ Thiên Hòa cảm thấy lưng mình hơi lạnh vì nụ cười ấy, anh ăn từng miếng cơm một cách máy móc, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Tư Duẫn thở dài, hắn thật sự cảm thấy Tạ Thiên Hòa ăn cơm thôi mà trông cũng rất dễ thương.

Tạ Thiên Hòa nhíu mày nhìn Tư Duẫn một cái, không khách sáo chỉ vào hắn bằng đũa, "Cậu có thể bình thường chút không?"

Tư Duẫn vô tội đáp, "Sao cơ?"

Tạ Thiên Hòa nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghĩ rằng nếu đánh Tư Duẫn một trận có lẽ cũng không giải quyết được vấn đề, hơn nữa anh đang ăn cơm do người ta mang về.

Vì thế, anh chỉ có thể hỏi nghiêm túc: "Gần đây cậu có bị kích thích gì không?"

Tư Duẫn: "..."

Tư Duẫn im lặng vài giây, thở dài, "Thực ra là có chút chuyện xảy ra."

Tạ Thiên Hòa có vẻ mặt như đã đoán ra, mặc dù anh vẫn đang giận, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, giúp đỡ vẫn là cần làm.

Anh hỏi: "Chuyện gì?"

Tư Duẫn hít sâu một hơi, từ từ nói: "Tôi thích một người."

Tạ Thiên Hòa đang gắp đồ ăn thì ngừng lại, vô thức nhíu mày, "Rồi sao nữa?"

"Cậu ấy có vẻ không thích tôi." Tư Duẫn buồn rầu nói.

Tạ Thiên Hòa đặt đũa xuống, không biết vì sao, món ăn trên bàn bỗng nhiên trở nên không còn hương vị, mặt anh không cảm xúc nói: "Ồ."

Tư Duẫn cầm bát, lại múc thêm một bát canh cho anh, hắn nghiêm túc hỏi, "Cậu nghĩ tôi phải làm gì để theo đuổi được cậu ấy?"

Tạ Thiên Hòa cười nhếch mép lạnh lùng: "Tôi làm sao biết được."

Tư Duẫn gắp cho anh một miếng thịt kho tàu, tiếp tục rầu rĩ, "Cậu ấy tính tình cũng không tốt lắm."

Tạ Thiên Hòa liếm liếm răng, nhận ra mình thực sự vẫn đang giận, anh hoàn toàn không muốn tốt bụng giúp đỡ bạn cùng phòng, anh ăn hết cơm rồi đặt bát xuống bàn, đứng dậy.

Tư Duẫn kéo anh lại, "Đợi đã, còn cái này nữa."

Hắn lấy ra một chiếc bánh nhỏ được đóng gói cẩn thận, trên đó là hình ảnh trái chanh sắc màu trông rất hấp dẫn.

Tạ Thiên Hòa nheo mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Tư Duẫn hơi ngẩn ra, không hiểu chuyện gì, "Bánh của tiệm này rất ngon, tôi không thích ăn đồ ngọt nhưng vẫn thấy ngon lắm, cậu không muốn thử một miếng à?"

Tạ Thiên Hòa lạnh lùng đáp: "Dù tôi có ăn cũng không giúp cậu được việc theo đuổi người ta đâu."

Tư Duẫn cười nói: "Tôi chỉ muốn chia sẻ với cậu thôi mà."

Hắn lấy một chiếc bánh vị sữa, dùng dĩa ăn thử.

Tạ Thiên Hòa do dự một giây, cũng ăn thử một miếng bánh vị chanh.

Sau đó lại ăn một miếng nữa.

Sau đó cái bánh nhỏ hết sạch.

Tư Duẫn ăn xong miếng cuối cùng, hắn nhìn anh nói: "Ăn hết sạch sẽ không chừa miếng vụn."

"Cậu nghĩ nếu tôi mua cho cậu ấy những chiếc bánh kem nhỏ này thì liệu cậu ấy có thể sẽ nguôi giận không?" Tư Duẫn cười hỏi.

Tạ Thiên Hòa cười lạnh: "Có thể đấy."

"Ừm, cậu ấy đã ăn bánh rồi, trông cũng có vẻ không còn giận nữa." Tư Duẫn nhìn anh, nói từng chữ một.

Tạ Thiên Hòa: "..."

Tạ Thiên Hòa ngẩn người một lúc lâu mới tìm lại được giọng mình: "Cậu là đàn muốn ám chỉ cái gì?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Duẫn (giả vờ lo lắng): Tôi có người thích rồi.

Tạ Thiên Hòa (ngơ ngác.jpg):...

#Có những người bên ngoài thì giả vờ chăm chỉ làm bài nhưng thực ra đang lén lút ăn bánh nhỏ#

#Có những người lạnh lùng không chịu nói chuyện là vì bánh trong miệng chưa xong#

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mình sẽ cố gắng hơn nữa!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.