Kỳ thi cuối cùng kết thúc, các học sinh bước ra khỏi phòng thi với đủ loại tâm trạng. Có người thở phào nhẹ nhõm, có người ủ rũ cúi đầu cụp đuôi, cũng có một số ít thì tươi cười rạng rỡ rõ ràng đã làm bài rất tốt.
"Cuối cùng cũng thi xong rồi." Trần Khải xoay xoay cổ, cậu ta quay sang Tạ Thiên Hòa nói:
"Anh à, hai ngày tới được nghỉ á, anh đã nghĩ ra định đi đâu chưa?"
Tạ Thiên Hòa lắc đầu.
"Ba em tính toán mở một chi nhánh ở Tử Vân Tinh, địa điểm là ở khu A. Hay mai anh đi với em xem thử đi?" Trần Khải hỏi.
Tạ Thiên Hòa suy nghĩ, "Công ty của ba cậu hình như chuyên khai thác kim loại hiếm phải không?"
"Phải rồi, gần như thế. Thủ tục phía trên rất khó phê duyệt. Ban đầu ba em định chuyển sang bên này từ hai năm trước lúc mà em mới vào trường quân sự, vậy mà cứ bị kéo dài mãi đến giờ mới duyệt được." Trần Khải bất lực nhún vai, "Cũng may là nhờ các mối quan hệ của ông ấy."
Tạ Thiên Hòa gật đầu với vẻ đăm chiêu, "Quản lý khai thác kim loại hiếm đúng là rất nghiêm ngặt."
"Anh Tạ, anh vẫn định quay về hành tinh Quặng à?" Trần Khải đột nhiên hỏi.
Tạ Thiên Hòa nhướng mày.
"Ban đầu em không định hỏi đâu nhưng mấy hôm trước em thấy bọn Fred." Trần Khải ngập ngừng, "Em không rõ mấy năm qua anh đã trải qua những gì ở Quặng tinh, nhưng bây giờ thì... em thật sự rất lo cho anh."
Tạ Thiên Hòa cười nhạt, "Nhiều năm rồi không gặp, cậu vẫn nhận ra bọn họ à?"
Trần Khải yên lặng nhìn anh.
Tạ Thiên Hòa hờ hững nói: "Đừng lo, không sao đâu. Nơi như Quặng tinh, đi một lần là đủ lắm rồi, đừng nhắc mãi làm gì."
Trần Khải có phần lúng túng, cậu ta vò đầu, "Anh Tạ, dù nói thế này nghe có vẻ khách sáo, nhưng thật sự đấy, nếu anh cần em giúp gì thì cứ nói với em, đừng khách khí với em làm gì, nếu không có anh thì cả nhà em chắc chẳng còn mạng mà được như hiện tại."
"Biết rồi." Tạ Thiên Hòa vỗ vai cậu ta, "Về đi."
Phía sau sân vận động là một khu rừng lớn, bên cạnh là hồ nhân tạo tuyệt đẹp. Kỳ thi vừa kết thúc, ngày mai lại được nghỉ nên phần lớn sinh viên năm nhất đều chuẩn bị rời trường hoặc đi chơi, trong khi sinh viên năm trên thì hiển nhiên không được thoải mái như thế. Thực tế, rất hiếm khi thấy sinh viên quân sự năm cuối xuất hiện trong trường.
Tạ Thiên Hòa tìm một chỗ cực kỳ hẻo lánh, anh chẳng quan tâm mặt đất bẩn thế nào, cứ thế ngồi xuống một cách tùy tiện. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, cúi đầu nghịch thiết bị quang não trên cổ tay.
Một thông báo dài xuất hiện trên màn hình.
"Lão đại, dựa trên tình trạng anh mô tả và mẫu vật gửi đến thì hiện tại rất khó để điều chế ra thuốc giải. Nhưng bác sĩ Tô nói rằng các thành phần của loại thuốc thử này thuộc dạng phân tử duy trì không bền vững, có thể tự phân hủy trong cơ thể. Cô ấy bảo anh cứ bình tĩnh. Ngoài ra, loại thuốc thử này đã bắt đầu lưu hành trên hành tinh Quặng, nguồn gốc có chút kỳ lạ. Tôi đang điều tra... Còn nữa, lão đại này, tiết kiệm tinh tệ chút đi. Những thứ trong kho của anh muốn đổi thành tinh tệ qua kênh hợp pháp thực sự rất khó."
Tạ Thiên Hòa tự động bỏ qua những lời dài dòng lan man, anh chỉ chú ý đến hai điểm chính.
Không thể làm gì.
Không có tiền.
"Ừm."
Anh ngắn gọn đáp lại một chữ, sau đó tắt thiết bị, miệng vẫn ngậm điếu thuốc đưa mắt nhìn đăm đăm vào mặt hồ trước mặt.
Vẫn phải tiếp tục thỉnh thoảng biến thành Omega.
Lại phải ăn rau luộc rồi.
Biết vậy trước đây chỉ thu tinh tệ thôi.
Hình như câu cuối cùng trong bài thi hôm nay anh viết sai rồi.
Tư Duẫn mặc sơ mi trắng trông rất đẹp.
Tư Duẫn đã ăn tối chưa nhỉ...
Tạ Thiên Hòa phiền muộn rút điếu thuốc ra khỏi miệng, anh dập thuốc rồi cau mày nhìn vòng đen nhỏ dưới đất, mặt không cảm xúc nghĩ, anh có phải đang chú ý đến Tư Duẫn quá nhiều không?
Mấy ngày trước vừa tạm thời đánh dấu, hậu quả phụ khiến hai người dính nhau không rời thì thôi đi, sao bây giờ vẫn đầy đầu toàn là Tư Duẫn?
"Cứ tưởng cậu sẽ không tới." Một giọng nói lười nhác vang lên từ trên cao.
Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu, anh thấy một Alpha đang cúi người trên tảng đá, toàn thân mặc đồ bò đen rách kiểu cổ, trông như vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần nào đó vậy.
Tạ Thiên Hòa mặt không đổi sắc nhìn hắn.
"Đừng có nhìn tôi kiểu đó, không thì tôi sẽ không kiềm chế được mà bắn cậu một phát ngay tại chỗ đấy thằng nhóc con." Phó Trọng nhảy xuống từ tảng đá, hắn bắt chước anh ngồi bệt xuống đất, lại ghé sát anh vờ nghiêm túc nói: "Tìm được mã liên lạc của cậu thực sự không dễ gì, tôi tốn không ít công sức đấy."
"Tìm tôi làm gì?" Tạ Thiên Hòa nhíu mày, anh không quen việc tiếp xúc gần gũi với một Alpha lạ mặt.
"Hôm đó đến tìm Tu An tôi đã thấy cậu quen mặt rồi, đi tìm hiểu một chuyến thì giật cả mình." Phó Trọng cười nói: "Cô Lang đang ở đâu?"
"Không biết." Tạ Thiên Hòa điềm nhiên đáp.
"Ông đây có một lô hàng lớn bị ổng giữ, tên khốn đó sống không thấy người, chết không thấy xác." Phó Trọng nhìn anh chằm chằm, "Tôi không có nhiều kiên nhẫn thế đâu."
"Chẳng liên quan gì đến tôi." Tạ Thiên Hòa đứng dậy, anh nói: "Nếu anh tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này thì xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi."
Phó Trọng cũng đứng lên, không chút khách sáo khoác tay lên vai anh. Tạ Thiên Hòa theo phản xạ định ra tay, nhưng bị hắn ta dễ dàng giữ chặt tay. "Bạn nhỏ đừng kích động quá. Nếu cậu giúp tôi lấy lại lô hàng đó, tôi chia cho cậu ba phần lợi nhuận."
"Tôi không tin." Anh nhìn giờ trên thiết bị quang não, khéo léo thoát khỏi sự kìm giữ của hắn, nghiêm túc nói: "Là một học viên Quân sự gương mẫu, tôi không tham gia các hoạt động phạm pháp, hơn nữa tôi cực lực lên án hành vi phạm tội của anh."
Phó Trọng: "..."
Mẹ nó tên Cô Lang đó rốt cuộc nuôi cái thứ quái quỷ gì thế này!
Tạ Thiên Hòa vừa định đẩy hắn ta ra thì thiết bị liên lạc chợt vang lên, tên của Tư Duẫn hiện rõ mồn một trước mặt hai người. Tạ Thiên Hòa định đưa tay cúp máy, nhưng Phó Trọng nhanh tay hơn, hắn thay anh tiếp nhận cuộc gọi luôn, hình ảnh ba chiều của Tư Duẫn lập tức xuất hiện.
Tư Duẫn nhìn hai người đang lôi lôi kéo kéo nhau ở cùng khu rừng nhỏ hẻo lánh phía sau thì hơi nhướng mày, hắn không mặn không nhạt nói: "Làm phiền hai người à?"
Tạ Thiên Hòa lập tức thúc cùi chỏ vào bụng Phó Trọng để thoát khỏi sự kìm giữ, anh ho khẽ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Có đi báo cáo hắn ta không?"
Tư Duẫn giờ mới nhận ra người bên cạnh là Phó Trọng, hắn lập tức nổi giận: "Đương nhiên phải báo cáo!"
Phó Trọng bị hai đứa nhỏ không đi theo lối mòn này chọc cho cười.
Báo cáo mẹ nó cái đầu nhà hai mi ấy.
"Hai người các cậu bị bắt nạt xong còn định chạy về mách mẹ à?" Phó Trọng huýt sáo, vài bước nhảy lên tảng đá lớn rồi biến mất không dấu vết.
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa nhìn nhau.
Có giỏi thì đừng chạy chứ!
Sau khi về ký túc xá, Tạ Thiên Hòa thấy Tư Duẫn ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt trầm ngâm, hắn cứ vậy nhìn anh chằm chằm.
Anh bình thản đặt túi xuống: "Sao thế?"
"Sao cậu lại chạm mặt Phó Trọng?" Tư Duẫn hỏi.
"Tình cờ thôi." Tạ Thiên Hòa đáp mà mặt không đổi sắc.
"Ồ." Tư Duẫn gật đầu, rồi đứng dậy bắt đầu thu dọn quần áo.
"Cậu làm gì vậy?" Tạ Thiên Hòa hơi ngẩn ra.
"Ngày mai về nhà." Tư Duẫn vừa thu dọn vừa nói.
"Chỉ nghỉ hai ngày, về chủ tinh kịp không?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
"Tôi có một căn nhà ở khu A Tử Vân Tinh." Tư Duẫn không quay đầu lại.
"Ừ." Tạ Thiên Hòa đáp một tiếng, anh đứng bên cạnh nhìn hắn thu dọn đồ một lúc, ánh mắt thoáng trầm xuống. Cuối cùng, anh cầm quần áo vào phòng tắm đi tắm.
Tư Duẫn loay hoay gấp một chiếc áo cả buổi vẫn không xong, rốt cuộc vẫn không kiên nhẫn gì mà vò nó lại, nhét bừa vào túi.
Gấp làm quái gì.
Hắn ngồi trên giường, nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm mà bực bội vò đầu.
Cứ thấy khó chịu sao sao đó.
Khi Tạ Thiên Hòa bước ra, anh thấy Tư Duẫn ngồi khoanh chân trên giường, dáng vẻ hắn thất thần, bên cạnh là đống quần áo bừa bộn.
"Cần tôi giúp không?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
Tư Duẫn lúc này mới hoàn hồn: "Không cần."
Tạ Thiên Hòa ngồi trên ghế sô pha lau tóc. Tư Duẫn đột nhiên nói: "Cái chip đó, xem thử không?"
Mã khóa đã có, quá trình tải cũng hoàn tất, chỉ là bị kỳ thi làm trì hoãn vài ngày, nhưng mà hiện tại vừa khéo, cả hai đều rảnh.
Tạ Thiên Hòa gật đầu. Hai người cùng ngồi xuống ghế, mở thiết bị quang não.
Phần đầu tiên là đoạn âm thanh hơi mờ, nghe như có nhiều người đang nói chuyện.
"Thí nghiệm khí thể phiên bản 2.0 thất bại, tỷ lệ tử vong của vật thí nghiệm là 89.73%, tỷ lệ dị dạng sau khi sống sót là 100%..."
"Thí nghiệm chất lỏng phiên bản 2.0 thành công, tỷ lệ tử vong của vật thí nghiệm là 0.035%..."
"Bộ trưởng Thời Nhan Quy, tôi cho rằng không cần thiết tiếp tục thử nghiệm khí thể phiên bản 2.0. Nếu dùng trên chiến trường, tỷ lệ tử vong cao chẳng phải càng tốt sao?"
"Không, phiên bản 2.0 còn kém xa lắm, thời gian hít vào và trạng thái vẫn chưa đáp ứng yêu cầu..."
Tiếp theo là một đoạn âm thanh nhiễu, sau đó giọng nói lại trở nên rõ ràng.
"Thí nghiệm số 301 đã thành công, đã chuyển hóa từ Alpha thành Omega, khuyến nghị theo dõi 95 giờ sau..."
"Số 301? Thật sự thành công rồi sao?"
Cạch.
Sau một tiếng động rất nhỏ, hình ảnh bắt đầu xuất hiện trên màn hình. Camera không ngừng rung lắc theo chuyển động của người cầm máy lướt qua vô số vật thí nghiệm, cuối cùng dừng lại trước một buồng thí nghiệm đơn giản.
Một bàn tay gầy gò, trắng nhợt bám lấy mép buồng thí nghiệm, gân xanh nổi lên vì dùng sức. Tiếp theo, trong khung hình xuất hiện một gương mặt xinh đẹp tinh tế, đôi mắt trống rỗng nhìn vào ống kính.
Bốp.
Màn hình đột ngột tối đen. Sau tiếng động hỗn loạn, không gian lại trở nên yên tĩnh.
Tư Duẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, hắn lẩm bẩm: "Tôi không nhìn nhầm chứ?"
"Chắc chắn là Tống Vũ." Tạ Thiên Hòa cũng không thể tin nổi: "Sao lại là cậu ta..."
"Tại sao bọn họ lại đưa vật thí nghiệm thành công vào Học viện Quân sự Duy Hòa?" Tư Duẫn khó hiểu: "Thảo nào Thời Nhan Quy lại thân thiết với Tống Vũ vậy."
Dữ liệu tải chỉ đạt 6% rồi dừng lại.
"Sao lại thế?" Tư Duẫn cố tải lại, nhưng không có tác dụng.
"Thứ cậu sao chép chỉ được đoạn đầu, phần còn lại toàn bộ là mã hóa hỗn tạp." Tạ Thiên Hòa nói: "Dù có khóa giải mã cũng không thể xem tiếp nội dung."
"..." Tư Duẫn nhìn chằm chằm màn hình đen thêm ba giây, rồi buông một câu: "Phí công tốn sức."
Tạ Thiên Hòa nói: "Ít nhất giờ chúng ta biết được Tống Vũ là vật thí nghiệm thành công."
"Cậu ta vốn là một Alpha." Tư Duẫn bất ngờ lên tiếng.
Cả hai rơi vào im lặng.
Chuyện đau lòng hơn việc cùng bị tình yêu đầu thoáng qua phản bội chính là, tình yêu đầu thoáng qua ấy thực ra lại từng là một Alpha.
Cái thế giới này thật sự quá tàn nhẫn.
"Cậu quen Phó Trọng à?" Tư Duẫn cúi đầu lấy con chip ra, hắn hỏi một cách dường như không mấy quan tâm.
"Không quen." Tạ Thiên Hòa trả lời dứt khoát, nhưng trực giác khiến anh thêm một câu chân thành: "Có lẽ trước đây anh ta từng gặp tôi trên hành tinh Quặng."
"Anh ta không biết kiếm đâu ra mã liên lạc của tôi, nói là có giao dịch muốn bàn." Tạ Thiên Hòa cảm thấy cuối cùng mình đã nắm bắt được trọng điểm: "Nhưng tôi từ chối rồi."
Tư Duẫn ngẩng đầu nhìn anh một cái.
"Tôi là người luôn tuân thủ pháp luật." Tạ Thiên Hòa nghiêm túc nói.
"Chẳng phải ban nãy cậu bảo là tình cờ gặp à?" Tư Duẫn hỏi.
"Sợ cậu hiểu lầm." Tạ Thiên Hòa thản nhiên đáp.
"Tôi có gì để hiểu lầm chứ." Tư Duẫn trừng mắt nhìn anh, qua một lát mới hỏi thêm: "Ngày mai cậu rảnh không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (Tâm trạng bực bội, làm gì mà khoác vai? Đứng gần thế làm gì? Mẹ kiếp, cái tên Phó Trọng chết tiệt này sao mà đê tiện vậy?): "Quấy rầy hai người à?"
Tạ Thiên Hòa (bề ngoài điềm tĩnh, bên trong hoảng loạn, cậu ấy có hiểu lầm không nhỉ?): "Chúng ta báo cáo hắn ta đi!"
Phó Trọng hùng hùng hổ hổ rời đi.
#Ngoài mặt thờ ơ nhưng bên trong đầy toan tính#
#Thích một người thì có thể mời cậu ấy đến chỗ ở của mình chơi thử#
Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!