Tạ Thiên Hòa quen thuộc với nơi này như thể trở về sân sau nhà mình, việc hỏi giá, mặc cả và cả hoàn tất giao dịch anh đều thực hiện một cách trôi chảy. Đợi đến khi Tư Duẫn nhận ra thì số tiền trong thẻ đã gần như cạn kiệt.
Số tiền trong cả hai thẻ của họ nếu quy đổi ra tinh tệ thì gần như đạt tới một triệu.
Nói cách khác, chi phí sinh hoạt của Tư Duẫn một tháng khoảng hai ngàn tinh tệ, trong khi Tạ Thiên Hòa lại nghèo đến mức mỗi ngày chỉ ăn rau luộc giá năm bảy tinh tệ.
Nhưng hiện tại, Tạ Thiên Hòa lại không chớp mắt mà tiêu hết một triệu tinh tệ.
Dù Tư Duẫn không quá quan tâm đến tiền bạc, nhưng khi nghĩ đến việc cách đây một tháng họ còn đắm chìm trong các chương trình mua một tặng một ở trung tâm thương mại mà không thể rút ra được, hắn vẫn cảm thấy hơi đau lòng.
Tư Duẫn nhìn thấy Tạ Thiên Hòa đang chuẩn bị mua dầu gội và sữa tắm với số tiền lớn từ thẻ đổi điểm, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa mà can ngăn, hắn nhẹ giọng nói: "Những thứ này ở siêu thị trong trường có bán, không cần phải tốn nhiều tiền vậy đâu."
Tạ Thiên Hòa nghiêm túc nói: "Thẻ ăn của tôi không đủ tinh tệ."
Tư Duẫn: "...Cậu có thể nạp thêm mà."
"Tôi đã dùng hết tiền sinh hoạt tháng này rồi." Tạ Thiên Hòa nói: "Tinh tệ của tháng sau vẫn chưa được chuyển vào."
Tư Duẫn có chút khó hiểu về nguồn tài chính của anh. Một người có thể tùy tiện vứt ra một đống tinh kim lại không thể lấy ra nổi mấy chục tinh tệ.
"Vậy dùng của tôi đi." Tư Duẫn giật lấy những chai đồ dùng từ tay anh, khi hắn nhìn thấy nhãn hiệu thì khóe miệng bỗng giật giật.
Đây là một thương hiệu cao cấp xa xỉ trong vũ trụ, mà còn là sản phẩm đặc biệt hiếm có, trước đây khi Tư Diệc Đồng dùng 150,000 tinh tệ để mua được một bộ, cô còn vui mừng cả một thời gian dài -Khó trách được nó lại được giao dịch trên chợ đen.
Tạ Thiên Hòa không tình nguyện lắm nhìn Tư Duẫn đặt đồ xuống. Trước đó, anh đột nhiên muốn dẫn Tư Duẫn đến chợ đen dưới lòng đất là vì muốn mua một ít đồ dùng sinh hoạt mang về.
Tiền tiết kiệm của anh phần lớn là những vật phẩm không thể giao dịch, có thể sử dụng như tiền tệ ở chợ đen, nhưng khi chuyển vào thị trường bình thường lại rất khó quy đổi thành tinh tệ. Sau khi phải tốn rất nhiều công sức mới đủ tiền đóng học phí cho Học viện Quân sự Duy Hòa, tiền sinh hoạt của anh cũng chỉ chuyển vào mỗi tháng một lần.
Tạ Thiên Hòa sống sót qua ngày bằng cách ăn những món rẻ tiền đủ duy trì sinh hoạt.
Cuối cùng cũng có cơ hội tiêu xài một chút tiền tiết kiệm, nhưng Tư Duẫn lại ngăn cản.
Tạ Thiên Hòa thở dài.
Tư Duẫn nhìn đống đồ Tạ Thiên Hòa vừa mua mà cảm thấy tức giận: "Một khối tinh kim mà cậu dùng để mua đồ sinh hoạt, đúng là phí phạm của trời."
Tạ Thiên Hòa làm bộ nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng gật đầu. Sau khi Tư Duẫn xong bài giảng, Tạ Thiên Hòa bất ngờ quay sang hỏi: "Chúng ta có thể đổi tinh tệ không?"
Tư Duẫn nghi hoặc nhìn anh: "Cái gì?"
Tạ Thiên Hòa mở bàn tay của Tư Duẫn ra rồi từ trong túi quần lấy một nắm đồ đặt vào tay hắn: "Cho cậu."
Tư Duẫn cảm thấy một trọng lượng nặng nề trong lòng bàn tay, khi Tạ Thiên Hòa rút tay lại, một nắm sao kim lớn đã rơi vào tay hắn.
Ít nhất phải có năm trăm gram.
Tư Duẫn:...
Đây không phải vấn đề năm năm hay năm mươi năm nữa!
May mắn là họ đang ở một con hẻm vắng không có nhiều người qua lại, nếu không, họ chưa kịp nhích một ngón chân thì có thể đã bị cướp rồi.
Tạ Thiên Hòa không thể giấu được vẻ thích thú, anh thậm chí còn cười.
Tư Duẫn tức giận nói: "Cậu còn cười?"
Tạ Thiên Hòa khẽ ho một tiếng, ánh mắt đong đầy ý cười, anh nhỏ giọng nói: "Cậu thật sự không lấy?"
Tư Duẫn nghiến răng: "Cậu nên ở trong tù cho tới già đi!"
Tạ Thiên Hòa cười nhẹ, môi khẽ cong lên: "Nhưng tôi thật sự không còn tinh tệ nữa."
"Tôi cho cậu mượn." Tư Duẫn trừng mắt nhìn anh, "Đừng lấy những thứ này ra nữa, mang về học viện quân sự là cậu xong đời đó."
"Ồ." Tạ Thiên Hòa thờ ơ gật đầu, "Số tiền gần hết rồi, chúng ta có về không?"
Tư Duẫn nhìn chằm chằm vào túi quần của Tạ Thiên Hòa: "Vậy mấy thứ này làm sao?"
"Chợ đen có chỗ giữ đồ." Tạ Thiên Hòa trả lời.
"Cậu không sợ họ lấy đồ chạy mất à?" Tư Duẫn hỏi.
"Ha, bọn họ còn dám?" Tạ Thiên Hòa bâng quơ nhẹ nhàng trả lời.
Trong khoảnh khắc đó, Tư Duẫn gần như có cảm giác chợ đen là nhà của Tạ Thiên Hòa.
Khi họ quay lại mặt đất thì đã gần nửa đêm, nhưng đây lại là lúc con phố đông đúc nhất trong ngày. Họ đi theo dòng người chuẩn bị đến ga tàu đón xe bay về trường.
"Cuối cùng cũng có thể về rồi." Tư Duẫn thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Thiên Hòa không đáp, "Sau này cậu định làm gì?"
"Định làm gì?" Tư Duẫn hỏi lại.
"Xem xong chip rồi, cậu có còn quan tâm đến chuyện này không?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
"Cậu thì sao?" Tư Duẫn quay sang nhìn anh.
"Chỉ muốn tìm ra cách giải quyết tình trạng thi thoảng biến thành Omega." Tạ Thiên Hòa thẳng thắn nói, "Hiệu trưởng tạm thời không thể trở lại, vì quy định bảo mật chúng ta cũng không thể đến bệnh viện hoặc nhờ người khác giúp."
"Tôi tưởng cậu không quan tâm đến những quy định bảo mật này." Tư Duẫn nói.
Tạ Thiên Hòa nghiêm túc đáp: "Tôi là một học viên quân sự tôn trọng pháp luật, cậu không thể bừa vu cáo tôi thế được."
Tư Duẫn:...
Người có thể tiện tay lấy ra một đống tinh kim như vậy, còn có mặt mũi đi dạy dỗ người khác?
"Nhưng mà, có phải sắp thi giữa kỳ rồi không?" Tạ Thiên Hòa bỗng nhiên hỏi.
"Đã thông báo rồi, chắc khoảng một tuần nữa." Tư Duẫn mở thiết bị quang não, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.
"Sao vậy?"
"Kiểm tra giữa kỳ của sinh viên năm nhất được đẩy lên sớm một tuần." Tư Duẫn tắt thiết bị, cười cười nói: "Chúng ta chỉ còn ba ngày rưỡi nữa thôi."
Kết quả chứng minh, dù là người đứng thứ hai toàn trường nhưng vì suốt ngày đi vắng, cúp học cũng sẽ khiến Tư Duẫn bắt đầu lo lắng cho kỳ thi.
Không nói một lời, họ lập tức lên xe quay về trường, kết quả ở con hẻm sau trường, họ bị tên tóc đỏ tên Fred dẫn theo đám người chặn lại.
Tạ Thiên Hòa không muốn dính dáng đến việc đánh nhau ngoài trường với bạn cùng phòng, nhưng rõ ràng Fred không có ý định đó.
"Anh Tạ, trùng hợp quá đi." Fred ngậm điếu thuốc, cười mỉm nhìn anh.
Tạ Thiên Hòa mặt không biểu cảm nói: "Mày không biết sắp thi giữa kỳ rồi sao?"
Fred nhả điếu thuốc chưa châm lửa, khiêu khích nói: "Tao đã bắt đầu ôn tập từ tuần trước rồi, làm xong mấy chồng đề thi thử rồi, anh Tạ không phải lo đâu."
Tạ Thiên Hòa mở hai cái cúc áo sơ mi, khó chịu nói: "Nhưng tao vẫn chưa bắt đầu ôn."
Đám đàn em của Fred xung quanh phát ra những tiếng ngạc nhiên.
"Không học bài à?"
"Giờ các học sinh giỏi đều tự tin như vậy sao?"
"Nghe nói cái tên Tống Vũ đứng đầu trường cũng dành cả tuần ở thư viện mà..."
"Họ hình như đứng thứ hai toàn trường, sao còn chưa bắt đầu ôn thi? Tự tin vậy!"
"Nghe nói còn cúp không ít tiết học nữa..."
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa:......
Quả nhiên mẹ nó càng lo hơn rồi!
Fred cười gian, "Giữ chân bọn họ lại! Nếu chưa ôn thi thì khỏi ôn luôn, cứ vậy thi luôn đi!"
Nói thật, Tạ Thiên Hòa từ nhỏ tham gia không biết bao nhiêu vụ đánh nhau, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người lấy lý do "không để họ về học" để mở đánh.
Mà trọng điểm là, anh còn thực sự rất tức giận.
Đúng là quá hèn hạ!
"Đệt!" Tư Duẫn tức giận đá văng một Alpha gần đó, "Nếu ông đây thi trượt thì đánh chết hết tụi mày!"
Nếu bài kiểm tra thể lực ở Học viện Quân sự Duy Hòa là cấp độ quái vật, thì bài kiểm tra học thuật chính là địa ngục. Quan trọng là môn Vật lý hắn có thể dễ dàng thi trượt, điểm đầu vào của hắn chỉ vừa đủ qua thôi, nếu không nhờ các môn khác kéo điểm lên thì điểm tổng kết chắc chắn không thể đứng thứ hai.
Tạ Thiên Hòa luôn giữ điểm kém môn Ngoại ngữ, anh cũng có sự lo lắng tương tự, nhưng thành thật mà nói anh tự tin rằng chỉ cần có đủ thời gian ôn tập sẽ chắc chắn vượt qua.
Nhưng mà Fred cái tên xấu xa này lại muốn cướp đi khoảng thời gian ôn tập còn lại của họ để đánh nhau!
Tạ Thiên Hòa dùng một cú đá bên hông đá bay cây gậy sắt đang hướng về phía đầu mình. Anh tưởng như sẽ đá trúng cổ tay phải của đối phương, nhưng cuối cuối lại thay đổi góc độ trúng bụng người nọ.
"Cảm ơn cảm ơn." Người Alpha kia vừa xoa xoa cổ tay phải vừa cảm thấy rùng mình, "Nếu đòn đó mà trúng thiệt thì không biết làm sao mà thi được."
Tạ Thiên Hòa một chân đá người nọ lên tường, toàn thân ngoài tay phải thì đập mạnh vào bức tường, chỉ còn lại một tay tiếp xúc với bức tường.
Mẹ nó, ngu.
Tư Duẫn tức đến mức bụng đầy lửa, hắn quát lên với Tạ Thiên Hòa: "Nhanh lên, giải quyết xong đi, tôi muốn về ôn bài!"
"Biết rồi!" Tạ Thiên Hòa liên tục hạ gục mấy người, lợi dụng bức tường để có thêm sức mạnh, anh đá một cú mạnh vào lưng Fred, dùng đầu gối đè lên cổ cậu ta còn tay khác túm tóc kéo mạnh về sau, giọng điệu lạnh nhạt: "Mày có vấn đề à?"
Fred nằm sấp dưới đất, bị kéo tóc khiến cậu ta phải ngửa ra sau, cổ bị đầu gối của Tạ Thiên Hòa đè lên, hít thở cũng khó khăn, nhưng gã vẫn cố cứng đầu nói: "Mày chỉ là một con sâu từ sao mỏ mà ra thôi..."
"Chuyện của anh mày không liên quan gì đến tao." Tạ Thiên Hòa hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Mày nên đi tìm Cô Lang thì đúng hơn."
Fred đột ngột mở to mắt, không thể tin được: "Không thể nào! Mày mẹ nó đừng có dọa tao!"
"Tao không có thời gian chơi trò chơi gia đình với mày." Tạ Thiên Hòa híp mắt lại, "Hai năm trước tao đã đến chợ đứng thứ hai thị trường rồi, đi đâu mà không chặn được hàng đó."
Hơi thở của Fred bắt đầu trở nên gấp gáp, ngực gã phập phồng dữ dội như thể không thể tiếp nhận sự thật này.
"Anh mày chẳng lẽ không nói với mày sao?" Tạ Thiên Hòa đột ngột đập đầu hắn vào đất, đứng dậy vỗ vỗ bụi bẩn trên quần, giọng điệu lạnh lùng và tàn nhẫn: "Chuyện của người lớn không phải việc của mấy đứa trẻ."
Cả đám Alpha đang tấn công Tư Duẫn thấy thủ lĩnh của mình bất động trên đất thì đồng loạt ngừng tay.
Môi Tư Duẫn chảy ra máu do bị ai đó đánh, lúc này hắn đang nhìn Tạ Thiên Hòa với vẻ mặt đầy khó chịu.
"Đi thôi." Tạ Thiên Hòa bước đến trước mặt hắn, nhìn thấy vết thương của kia thì anh nhíu mày, "Ai đánh cậu?"
"Tôi biết đâu!" Tư Duẫn xoa xoa vết thương, hắn hít một hơi lạnh, "Đi nhanh đi."
Hai người chạy vội về ký túc xá, cũng không kịp tắm đã ngồi ngay vào bàn bắt đầu lật sách tìm điểm trọng tâm.
"Chúng ta có 23 môn giống nhau." Tạ Thiên Hòa vừa xem thử điểm thi trên thiết bị vừa chuyển sách từ giá lên bàn.
"Nhưng cũng còn có 27 môn khác." Tư Duẫn nhìn cuốn sách vật lý dày cộp trước mặt, trang sách còn mới tinh như vừa ra khỏi nhà in.
"Chúng ta chia nhau ra tìm điểm trọng tâm đi." Tạ Thiên Hòa thở dài, "Tôi hỏi Trần Khải một chút."
"Tôi đi hỏi Thịnh Giang." Tư Duẫn nói: "Hai ngành kết hợp điểm trọng tâm thì xác suất đúng cao hơn."
Lúc này tất cả các vấn đề về chip hay thị trường chợ đen đều bị vứt sang một bên. Nếu trượt môn không chỉ là vấn đề phải học lại, mà còn kèm theo hàng loạt hình phạt nghiêm khắc lẫn cơn giận từ Tu An.
Tư Duẫn lật từng trang sách vật lý dày cộp, trong đầu nghĩ sao không bỏ học luôn cho rồi, về chủ tinh vào đại học bình thường chẳng phải tốt hơn à?
Cần gì tra tấn bản thân như vậy hả?
Ở một góc khác, Tạ Thiên Hòa vừa nhìn các chữ cái ngoại tinh vừa suy nghĩ, nếu mình quay lại hành tinh Quặng tiếp tục nghề cũ thì khả năng bị giết chết cũng chả cao lắm.
Tại sao phải vào học ở học viện quân sự làm gì?
Một giờ sau, cả hai người mệt mỏi, buồn ngủ, nhìn sách của mình, cảm thấy việc bắt đầu bằng môn học khó nhất quả thật là quyết định sai lầm nhất.
"Cậu học Vật lý thế nào?" Tư Duẫn ngáp hỏi.
Tạ Thiên Hòa bị lây ngáp, anh không thể ngừng ngáp được, "Cũng tạm, cũng miễn cưỡng thi được điểm cao."
Tư Duẫn đột nhiên tỉnh táo, quay lại nhìn anh còn thật lòng gọi: "Anh trai!"
Tạ Thiên Hòa thử hỏi: "Vậy cậu học ngoại tinh văn thế nào?"
"Cũng chỉ ở mức ngôn ngữ mẹ đẻ thứ hai thôi." Tư Duẫn đáp.
Tạ Thiên Hòa chân thành đáp lời: "Không, ngài mới là anh tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (nghiêm túc): Không được tiêu tiền linh tinh.
Tạ Thiên Hòa (chân thành): Được rồi. (Mặt ngoài thì đồng ý, thực tế thì chẳng nghe vào.jpg)
Hệ thống thiết bị: Còn 3 ngày 6 giờ nữa là đến kỳ thi giữa kỳ.
Tư Duẫn chuẩn bị dạo chơi để làm trò và Tạ Thiên Hòa đang nhảy qua lại ở ranh giới phạm pháp:...Ngây người