Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 25: Nụ hôn



Omega kia có lẽ bị thái độ thay đổi đột ngột của Tư Duẫn làm cho sợ, liếc nhìn hắn không cam lòng rồi chạy đi.

Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn Tư Duẫn một cái, xoay người định rời đi.

Tư Duẫn bỗng nhiên vươn tay kéo lấy anh, ép anh dựa vào tường, "Nghe tôi giải thích đã!"

Vừa rồi, Tạ Thiên Hòa phát hiện Tư Duẫn không thấy đâu liền vội vàng đi tìm. Cuối cùng thì trông thấy cảnh tượng hắn đang quấn lấy một Omega, tâm trạng anh lập tức trở nên vô cùng khó chịu.

Tạ Thiên Hòa nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm, "Giải thích gì?"

"Vừa nãy là cậu ta cố tình đâm vào tôi còn làm đổ rượu lên người tôi đó." Tư Duẫn nắm tay Tạ Thiên Hòa đặt lên bụng mình ấn ấn, còn nghiêm túc nói: "Không tin thì sờ thử đi, vẫn còn ướt đây này."

Tư Duẫn chỉ mặc một lớp áo mỏng, qua lớp vải vẫn có thể cảm nhận rõ từng múi cơ bụng của hắn đang nhấp nhô theo từng hơi thở.

Tạ Thiên Hòa chẳng sờ thấy gì ngoài sự nóng ấm.

Anh rụt tay lại, nhìn vết rượu trên áo của Tư Duẫn, mày anh hơi nhướng lên, "Cậu có mấy múi bụng?"

"Sáu múi." Tư Duẫn tự hào đáp.

"Ồ." Tạ Thiên Hòa lạnh lùng đáp lại, "Tôi tám múi."

Bản năng ganh đua của một Alpha khiến Tư Duẫn không thể chịu thua. Hắn đưa tay chọc vào bụng mềm mại của Tạ Thiên Hòa, "Hiện giờ cậu chỉ có một múi."

Tạ Thiên Hòa bất ngờ bị hắn chọc, người giật mình thu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn hắn.

Tư Duẫn bào chữa: "Cậu sờ tôi rồi, tôi chọc một chút thì làm sao?"

"Nếu tôi thật sự là một O, hành động của cậu bây giờ gọi là quấy rối." Tạ Thiên Hòa hất tay hắn ra.

"Nhưng cậu là một A mà." Tư Duẫn cười tủm tỉm, "Không còn giận nữa chứ?"

Tạ Thiên Hòa hờ hững đáp: "Tôi giận bao giờ?"

Tư Duẫn nhướng mày, "Vừa nãy tôi còn cảm thấy không khí xung quanh đông cứng lại."

Tạ Thiên Hòa nheo mắt, "Cậu đến đây làm gì?"

"Tôi thấy Tống Vũ và Thời Nhan Quy." Tư Duẫn nhíu mày, nhìn về phía góc khuất, "Chỉ tiếc vừa nãy lại bị Omega kia bám lấy."

Khóe môi Tạ Thiên Hòa nhếch lên một chút, "Cậu cũng chẳng ra sao cả."

Tư Duẫn tiến lên một bước ép sát anh vào lòng mình, nửa cười nửa không nhìn anh, "Nói lại lần nữa xem?"

Trong mắt hai người đều có chút tức giận, ánh mắt va chạm nhau tóe ra những tia lửa bùng cháy.

"Cậu-" Tạ Thiên Hòa vừa định mở miệng thì bị Tư Duẫn che lại. Hắn cúi xuống ngửi vào cổ của Tạ Thiên Hòa, cười nói: "Bé cưng, cậu đến kỳ phát tình rồi."

Sắc mặt Tạ Thiên Hòa lập tức thay đổi.

Quả nhiên, xung quanh đã bắt đầu lan tỏa một mùi hương nhè nhẹ như mùi sữa.

Theo kinh nghiệm trước đó, ít nhất còn một ngày nữa mới đến kỳ phát tình nên họ mới yên tâm ra ngoài, ai ngờ lại xảy ra sớm.

Tư Duẫn nhìn anh với vẻ thích thú, "Nếu cậu còn làm tôi không vui, tôi sẽ mặc kệ cậu."

Tạ Thiên Hòa cười lạnh: "Ở đây có nhiều Alpha như vậy, không cần đến cậu."

Tư Duẫn nhìn anh chằm chằm, đe dọa nói, "Cậu dám."

Tạ Thiên Hòa nheo mắt, "Cậu quản hơi rộng đấy."

Tư Duẫn không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ai đó khác cắn vào gáy của Tạ Thiên Hòa, thậm chí ôm anh ngủ, là hắn liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Thậm chí cảm thấy có hơi tủi thân.

Rõ ràng Tạ Thiên Hòa là của hắn.

Sao có thể để cho kẻ khác chứ!

"Tôi thích quản vậy đó rồi sao." Tư Duẫn nhếch môi, chặn một con robot lại nhanh chóng lấy một thẻ phòng, kéo Tạ Thiên Hòa lên tầng hai.

Tạ Thiên Hòa ngay từ đầu đã không phản kháng, dù sao cũng đang ở quán bar đông người, nếu để mùi hương của kỳ phát tình lan rộng ra mà thuốc ức chế không có tác dụng, hậu quả sẽ không thể lường trước.

Cửa vừa đóng lại, Tạ Thiên Hòa đã bị Tư Duẫn đẩy ngã xuống giường. Tư Duẫn dùng một tay giữ lấy hai cổ tay của anh áp lên đầu, trong ánh đèn mờ nhạt chăm chú nhìn anh, "Cậu định tìm ai? Hửm?"

Tạ Thiên Hòa không quen với tư thế bị khống chế này, dù giãy giụa nhưng lại bị Tư Duẫn đè chặt hơn, cảm thấy hắn có chút gì đó không bình thường, cố nén cảm giác khó chịu nơi gáy, nhíu mày nói: "Cậu uống rượu à?"

Người đè lên anh khựng lại, giọng nói hạ thấp xuống, "Chỉ uống một ly thôi."

Tạ Thiên Hòa bất đắc dĩ thở dài, "Trước đây cậu... chưa từng uống rượu?"

Quả nhiên Tư Duẫn chột dạ dời mắt, hắn bĩu môi: "Tôi chỉ nếm thử thôi."

"Cậu gọi món gì?" Tạ Thiên Hòa nhíu mày.

Tư Duẫn trừng mắt nhìn anh, "Đừng có lảng sang chuyện khác! Nói đi, cậu định tìm ai?"

Tạ Thiên Hòa: "..."

"Là tên tóc đỏ hay là Trần Khải?" Tư Duẫn giận dữ nói, "Họ có đẹp bằng tôi không? Chân có dài bằng tôi không? Hay là... có lớn bằng không?"

Nói xong, Tư Duẫn liền định kéo khóa quần xuống.

Trông cứ như hôm nay phải cho Tạ Thiên Hòa mở mang tầm mắt.

Tạ Thiên Hòa giật mình hoảng sợ, nhưng không thể thoát được, đành phải lớn tiếng nói: "Ai thèm tìm người khác chứ! Tôi chỉ tiện miệng nói thôi!"

Tư Duẫn nhìn anh nghi ngờ, "Thật chứ?"

Thật cái mẹ bà!

"Tất nhiên rồi." Tạ Thiên Hòa nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu mà dám cởi quần, tôi sẽ cắt phăng thứ đó của cậu!"

Dù đang say Tư Duẫn cũng bị lời đe dọa hung tợn của Tạ Thiên Hòa làm cho giật mình, rụt tay lại, rồi ngoan ngoãn luồn tay vào trong áo của Tạ Thiên Hòa, thành thật xoa nhẹ lên eo của anh.

Tạ Thiên Hòa giận tím mặt, giãy giụa dữ dội, "Cậu xoa cái gì đấy hả!"

Tư Duẫn không lay chuyển, nghiêm túc nhíu mày: "Cậu đừng cử động. Tôi chỉ định đánh dấu tạm thời thôi, cậu mà cứ động đậy, tôi không chắc sẽ chỉ đánh dấu tạm thời đâu."

Tạ Thiên Hòa cả đời này chưa bao giờ thấy tức đến vậy, anh trừng mắt nhìn Tư Duẫn, nghiến răng nói: "Đợi đó cho tôi, Tư Duẫn."

Tư Duẫn nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của anh, trong mắt hắn ánh lên sự tối tăm sâu thẳm, khẽ nói: "Tôi sẽ đợi."

Nói xong, hàm răng sắc nhọn cắm vào phần gáy mỏng manh phía sau khiến Tạ Thiên Hòa khẽ rên một tiếng. Sau một cơn chóng mặt, anh bất ngờ nhận ra mình đã biến trở lại hình dáng ban đầu.

Anh cố lật người đang đè lên mình ra, nhưng phát hiện mình vẫn còn yếu ớt, không có chút sức lực nào.

Tạ Thiên Hòa âm thầm chửi thầm, lại nghe thấy giọng ngạc nhiên của Tư Duẫn: "Ồ, biến lại rồi à?"

Phản xạ đầu tiên của Tư Duẫn là đưa tay sờ sờ cơ bụng của anh, sau cùng xác nhận thật sự rằng anh không nói dối mình.

Quả nhiên là tám múi thật.

Tạ Thiên Hòa gần như bật cười vì tức, anh lạnh giọng bảo: "Biến xuống đi."

Nhận ra anh chỉ là mạnh miệng, Tư Duẫn cười khẽ, dùng sống mũi cao cọ nhẹ vào má anh, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên gương mặt lạnh lùng nhưng điển trai của Tạ Thiên Hòa, hắn khẽ nói: "Vẫn là thế này nhìn dễ chịu hơn."

Tạ Thiên Hòa khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó môi anh lại bị chạm vào bởi một cảm giác mềm mại, hơi ấm ẩm ướt.

Tạ Thiên Hòa sững người nhìn Tư Duẫn.

Hàng mi Tư Duẫn khẽ run, ánh mắt dán chặt vào anh, còn hai tay giữ chặt vai Tạ Thiên Hòa không để anh cựa quậy chút nào.

Hơi thở nóng bỏng của hai người hòa quyện vào nhau khiến không khí trong phòng cũng trở nên ngột ngạt.

"Cậu--" Tạ Thiên Hòa vừa mở miệng, Tư Duẫn đã nhân cơ hội xông vào, non nớt nhưng bá đạo, không để anh chống cự lại.

Cuối cùng, Tư Duẫn khẽ liếm lên môi dưới của anh, có vẻ hắn vẫn chưa thỏa mãn lắm mà ngẩng đầu lên, mím môi, ngờ vực nói: "Miệng cậu sao lại có mùi sữa vậy?"

Mặt Tạ Thiên Hòa từ đỏ chuyển sang xanh, cuối cùng đen như đáy nồi, anh gằn từng chữ: "Tư, Duẫn."

Tư Duẫn dường như càng say hơn, nằm bò lên vai anh liếm vành tai, thậm chí còn táo tợn dùng răng cắn nhẹ, thì thầm nói: "Tai cậu mỏng thật đấy..."

Tạ Thiên Hòa siết chặt nắm tay, nhưng vẫn không còn chút sức lực nào, ánh mắt anh nheo lại, trừng trừng nhìn Tư Duẫn đang nằm bò trên mình mà nghiến răng kèn kẹt.

Cậu cứ đợi đấy.

Tư Duẫn vòng tay ôm lấy eo anh, chân dài gác lên đùi anh, cả người cuộn lại như bạch tuộc mà ngủ say sưa.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Duẫn (giọng lý lẽ): Tôi say rồi! Cậu không thể chấp nhặt với một người say được! Chuyện cậu lén uống sữa, tôi nhất định không nói với ai đâu.

Tư Duẫn (cam đoan): Tư Duẫn tôi mà có chết! Có nhảy từ đây xuống! Tôi cũng tuyệt đối không cong!

Tư Duẫn (mặt đầy hồi vị): Môi cậu ấy mềm thật... lại có vị sữa nữa, dễ thương quá...

Tạ Thiên Hòa (ánh mắt đầy "thiện chí"): Cậu chết rồi.

#Thật ngọt ngào# #Ừ thì có lẽ tôi cong rồi# #Về hai người A mất đi nụ hôn đầu#

Truyện này chủ yếu là yêu đương chân thành, thỉnh thoảng làm nhiệm vụ, trọng điểm là chuyện tình cảm giữa Tiểu Tạ và Tiểu Tư nhé, tác giả cũng không muốn họ bị cuốn vào chuyện gì quá phức tạp, dù sao họ cũng chỉ là hai đứa trẻ thôi mà!

(Một tiếng hét xé lòng) Mục tiêu của chúng ta là yêu và hòa bình! Thả tim! Cúi chào!

***

Câu "cũng chỉ là hai đứa trẻ thôi" duy nhất mà tôi thích =)))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.