Tạ Thiên Hòa nghĩ rằng việc mình từ một Alpha biến thành một Omega đã rất không khoa học rồi.
Chưa bao giờ anh nghĩ mình có thể từ một Alpha nam biến thành một Omega nữ.
Omega nữ trong học viện quân sự tuyệt đối là sự tồn tại hiếm hoi, thậm chí có thể nói trong phân bố dân số tổng thể, Omega nữ chiếm tỉ lệ rất nhỏ. Họ nhỏ nhắn hơn cả Omega nam, tính cách cũng nhạy cảm và yếu đuối hơn nhiều. Nhà nào có một Omega nữ thì phải nâng niu như trứng, hứng như hoa.
Vì vậy khi Tư Duẫn vừa dứt lời, Tạ Thiên Hòa có mười giây không thể phản ứng lại được.
Tạ Thiên Hòa biến thành Omega có mái tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như lòng bàn tay, đôi môi đỏ thắm hơi mím lại, cặp mắt trong veo tựa như ánh nước mang vẻ ngơ ngác bối rối nhìn về phía trước.
Anh ngồi trên sofa trông giống như một đứa trẻ mặc trộm đồ người lớn, đến mức Tư Duẫn còn không thể nhìn ra được chân anh ở đâu.
Tạ Thiên Hòa quay đầu nhìn Tư Duẫn, mở miệng là giọng trong trẻo của con gái: "Tôi-"
Tư Duẫn lùi mạnh ra sau, suýt nữa ngã khỏi sofa, hắn thậm chí còn không biết nên đặt tay mình ở đâu, chỉ sợ vô ý sẽ làm người trước mặt vỡ vụn.
Tạ Thiên Hòa đứng dậy khỏi sofa, nhưng do quần quá rộng nên lập tức tuột xuống đất. May là áo sơ mi đủ dài có thể che đến trên đầu gối, bên dưới chỉ lộ ra đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn, chân trần dẫm lên quần quân đội.
Tạ Thiên Hòa cúi đầu nhìn, mặt đỏ ửng lên, "**."
Do động tác cúi đầu, áo sơ mi cũng bắt đầu trượt xuống lộ ra một nửa bờ vai. Đang lúc nó sắp tuột xuống hết, Tư Duẫn cuống quýt giật lấy chiếc chăn trên giường rồi vội vàng quấn kín bưng người Tạ Thiên Hòa. Lúc này hắn mới phát hiện Tạ Thiên Hòa chỉ cao tới vai mình, cả người anh bây giờ muốn bao nhiêu nhỏ nhắn có bấy nhiêu nhỏ nhắn.
Cứ như thể chỉ cần một tay cũng đã có thể ôm cả người anh rồi.
"Phải... làm sao đây?" Tư Duẫn mặt cũng đỏ bừng, hắn căng thẳng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Thiên Hòa cũng nhẫn đến đỏ, nghe thấy giọng trong trẻo dịu dàng của chính mình mà anh cũng bắt đầu lắp bắp theo: "Tôi, tôi làm sao mà biết được!"
Mặc dù Tư Duẫn có một người chị gái nhưng Tư Diệc Đồng lớn hơn hắn gần mười tuổi, từ nhỏ đã dẫn hắn đi vào trại lính hoặc đi leo núi mạo hiểm. Sau khi hắn phân hóa thành Alpha thì chị ấy vẫn có thể đấm hắn gục ngay tại chỗ. Là một Omega nữ mà còn mạnh hơn cả Alpha nam...
Hắn thật sự không biết phải đối xử với một Omega nữ bình thường như thế nào.
Tất nhiên, Tạ Thiên Hòa cũng không phải là một Omega nữ bình thường, nhưng hiện tại anh cứ trông giống như một cú chạm nhẹ là có thể bị tan biết vậy.
May mà lần trước Tư Duẫn nổi hứng mua rất nhiều quần áo dành cho Omega, mặc dù đối với Tạ Thiên Hòa thì quần áo của Omega nam vẫn hơi rộng nhưng ít nhất cũng không lỏng lẻo như đồ của Alpha.
Vài phút sau, Tạ Thiên Hòa mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình bước ra từ phòng tắm, mặt mày trơ trơ ra như thể anh đang có mối nghi ngờ sâu sắc nhân sinh này vậy.
Tư Duẫn thậm chí còn không thấy vui sướng khi anh gặp họa, mà lại bắt đầu cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
"Xem chip trước đã." Tạ Thiên Hòa ngồi xuống sofa.
Tư Duẫn phát hiện ra chiếc sofa vốn thường chật chội với hai Alpha cao lớn giờ lại trở nên rộng rãi đủ cho cả hai ngồi một cách thoải mái, mà Tạ Thiên Hòa chỉ chiếm một khoảng không gian rất nhỏ.
Ài, không biết nên vui hay buồn nữa.
Tuy nhiên ngay giây sau đó, Tư Duẫn nhận ra mình không vui chút nào.
"Cần mật mã." Tạ Thiên Hòa ngừng lại, "Chúng ta không có quyền truy cập."
Tư Duẫn ngồi trên sofa vuốt tóc một cách cáu kỉnh, hắn ngả người ra sau, "Phiền quá."
Lông mày thanh tú của Tạ Thiên Hòa hơi nhíu lại, anh khẽ nói: "Có lẽ tôi có thể tìm cách."
Tư Duẫn quay đầu nhìn thân hình mảnh khảnh yếu ớt của anh, "Trước khi biến lại bình thường, cậu cứ ở yên trong ký túc xá đi."
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nhìn hắn, nhưng cổ áo bộ đồ ở nhà lại quá rộng với anh, cứ từ vai trượt xuống một nửa để lộ xương quai xanh tinh tế và bờ vai trắng mịn, kết hợp với vẻ lạnh nhạt kia tạo cảm giác gợi cảm nhưng pha chút vẻ cấm dục.
Mặc dù Tư Duẫn thích Omega nam hơn Omega nữ, nhưng có lẽ vì người trước mặt là Tạ Thiên Hòa, hoặc vì một lý do nào khác, hắn lại cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc.
Tạ Thiên Hòa không biểu cảm kéo cổ áo lên.
Tư Duẫn không tự nhiên dời ánh mắt đi, hắn thầm nghĩ, không được, mình không nên là một tên cầm thú.
Hắn đã từng gặp không ít nam thanh nữ tú xinh đẹp nhưng chưa từng xuất hiện cảm giác dục vọng kiểu này.
Dù rằng, chính hắn hiện tại rất muốn cắn vào sau gáy của Tạ Thiên Hòa.
Tư Duẫn khô khan kéo cổ áo của mình, ánh mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống đôi môi đỏ mọng của Tạ Thiên Hòa.
"Sao?" Tạ Thiên Hòa nhận ra Tư Duẫn có vẻ hơi kỳ lạ, đôi mắt trong trẻo của nhìn về phía hắn, trông ngoan ngoãn nhu thuận đến lạ.
Giá như Tạ Thiên Hòa khi ở trạng thái Alpha cũng ngoan ngoãn thế này thì tốt biết mấy, Tư Duẫn nhìn đến ngẩn ngơ.
"Tôi cầm cái này ra ngoài nghĩ cách." Tạ Thiên Hòa kẹp chiếc chip nhỏ xoay một vòng giữa ngón tay mảnh mai rồi đứng dậy.
Tư Duẫn bất ngờ nắm lấy cổ tay của anh, phát hiện cổ tay Tạ Thiên Hòa gầy đến mức lạ thường như thể chỉ cần dùng chút lực là sẽ gãy. Hắn vô thức nới lỏng tay.
Khốn kiếp! Mình đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy chứ!
Đây là Tạ Thiên Hòa đó!
"Cậu..." Tư Duẫn gần như bật ra âm thanh cao bất thường, phải ho vài tiếng để lấy lại bình tĩnh, "Ra ngoài thế này không an toàn đâu."
"Mai là cuối tuần rồi, tôi đưa cậu đi." Tư Duẫn buông cổ tay anh ra, hắn đứng dậy, "Nghỉ ngơi sớm đi."
Tạ Thiên Hòa vào phòng tắm trải qua một lần tắm khó khăn nhất trong đời. Mười phút rồi mà tóc dài vẫn chưa khô, anh bắt đầu thấy bực bội.
Năm phút sau, anh ném chiếc khăn xuống bước ra khỏi phòng tắm.
Con mẹ nó muốn ướt thì ướt đi.
Tư Duẫn đã tắm xong cũng đã nằm dài trên giường, hắn đang lười biếng nghịch thiết bị quang não, "Cậu cứ tắt đèn nếu muốn ngủ."
Tạ Thiên Hòa khẽ đáp, cả phòng liền chìm vào bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng le lói từ giường Tư Duẫn.
Tạ Thiên Hòa bực dọc kéo chăn nằm xuống ngủ.
Tư Duẫn nhìn vào màn hình, tiêu đề hiện lên rõ ràng là
Nếu bạn cùng phòng A của bạn bỗng nhiên trở thành O thì phải làm sao?
Hàng ngàn câu trả lời bên dưới, câu được thích nhiều nhất chỉ có vài dòng: "Là A thì liền làm! Đánh dấu hoàn toàn cậu ấy đi! Anh em ơi cơ hội ngàn vàng đấy, để cậu ấy phải khóc lóc cầu xin trong mùi hương mạnh mẽ Alpha của cậu đi!"
Phía dưới là một chuỗi tiếng cười ha hả hà ha.
Thậm chí có người còn hào hứng đẩy câu chuyện đi xa hơn, tốc độ nhanh đến nỗi khó mà theo kịp.
Tư Duẫn: "..."
Mắt tôi như bị ô uế rồi.
Tư Duẫn cau mày suy nghĩ một hồi lâu, sau đó gõ vào "Làm sao để biết mình là một Alpha thẳng?"
"Anh em ơi, khi mà cậu hỏi câu này thì cậu tiêu rồi."
"Tiêu rồi, cong rồi vị huynh đài ơi!"
"Đi tìm một A mà thử xem!"
"..."
Tư Duẫn mệt mỏi tắt thiết bị quang não, vấn đề này chẳng liên quan gì đến việc thẳng hay không cả.
Với tư cách một Alpha bình thường, việc muốn cắn vào gáy một Pmega xinh đẹp đáng yêu không có gì sai. Vấn đề ở đây là Omega đó lại là Tạ Thiên Hòa!
Bình tĩnh lại đi Tư Duẫn!
Hãy thử tưởng tượng nếu Tạ Thiên Hòa ở trạng thái Alpha, liệu hắn còn muốn cắn vào gáy cậu ấy nữa không?
Tư Duẫn bỗng nhớ lại lần trước ở nhà thuê trên tinh cầu Bản Lợi, khi Alpha Tạ Thiên Hòa do ảnh hưởng từ chất ức chế Omega đã được hắn ôm vào lòng, cắn vào gáy...
Gương mặt lạnh lùng điển trai ấy vì động tình mà ánh lên sắc thái khác biệt...
Tư Duẫn khẽ nheo mắt, bất giác nhớ tới câu "khóc lóc cầu xin" khi nãy, tim hắn bỗng đập mạnh, tay bỗng buông lỏng, thiết bị quang não liền rơi thẳng xuống mặt đúng ngay môi, đau đến ê cả răng.
"Chậc." Tư Duẫn đau đến mức tỉnh, hắn lập tức bật dậy, mồ hôi lạnh túa như nước.
Một tiếng thở dốc mãnh liệt vang lên bên tai hắn khiến cảm giác hoảng sợ bị kéo dài vô tận.
Quả nhiên là gặp quỷ rồi!
Với tư cách một người vô thần, Tư Duẫn quả quyết đẩy hình ảnh Tạ Thiên Hòa ra khỏi đầu mình.
Rồi hắn mới nhận ra điều không ổn, bật dậy mở đèn thấy Tạ Thiên Hòa bên giường đối diện đang co rúm cả người, mặt mày anh nhăn nhó trắng bệch.
Gặp ác mộng sao?
Tư Duẫn bước đến bên giường nhẹ nhàng lay gọi anh nhưng Tạ Thiên Hòa không tỉnh, tình trạng lại càng tệ hơn, thậm chí anh còn phát ra tiếng khóc nức nở.
"Tạ Thiên Hòa?" Tư Duẫn khẽ vỗ vai, cố đánh thức anh.
Trong giấc mơ, Tạ Thiên Hòa bảy tuổi đi bộ trong mỏ ngầm, chiếc đèn trong tay đã cạn pin, xung quanh là bóng tối sâu thẳm, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và tiếng bước chân rối loạn của anh vang vọng.
Tiếng động lạ vang lên phía sau như có rất nhiều thứ đang bò sát mặt đất, ngày càng tiến đến gần. Anh mở to mắt trong bóng tối, liều mạng chạy trốn.
Rồi rất nhanh anh bị đuổi theo, cảm giác đau nhói từ cổ chân truyền đến, anh kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó là thứ lạnh buốt trườn lên từ chân vào trong quần, anh muốn gạt nó ra, nhưng ngày càng nhiều thứ bò lên từ cánh tay và cơ thể.
Trong bóng tối đầy rẫy những thứ khiến người phải kinh hãi, anh chộp lấy một thứ bị cắn đến đau nhói tim ở đầu ngón tay.
Là bọ cạp!
Có vài con thậm chí đã bò vào tóc, từ tai bò lên mặt, anh điên cuồng muốn hất chúng ra nhưng những con bọ cạp cứ không ngừng trườn lên, như thể muốn nuốt chửng cơ thể anh, nỗi đau khiến anh hầu như không thể thở nổi thậm chí còn không dám mở miệng kêu cứu...
"Tạ Thiên Hòa!!"
Tạ Thiên Hòa giật mình mở mắt, ánh đèn chói chang khiến anh nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Tư Duẫn, "Tạ Thiên Hòa!"
Tạ Thiên Hòa từ từ mở mắt nhìn thấy Tư Duẫn đang đứng ngược sáng trước mặt, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ lo lắng và quan tâm.
Tư Duẫn thở phào nhẹ nhõm, "Không sao chứ?"
"Mơ thấy ác mộng." Tạ Thiên Hòa khàn giọng đáp, đưa tay sờ lên cổ, mồ hôi đầm đìa, nhưng cảm giác nhớp nháp lạnh lẽo trong giấc mơ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
"Cậu vẫn còn đang run này." Tư Duẫn cau mày, "Mơ thấy gì vậy?"
Lúc này, Tạ Thiên Hòa mới nhận ra mình gần như đang được Tư Duẫn ôm vào lòng, anh khẽ ngẩn người rồi chống tay ngồi dậy, cúi mắt lẩm bẩm: "Chỉ là một giấc mơ thôi."
Như thể đang tự xác nhận điều gì đó.
Tư Duẫn nhận thấy anh có chút bất ổn, vỗ nhẹ vai anh, "Có cần uống chút nước không?"
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn một cái, chậm rãi lắc đầu.
Anh đã nhiều năm không mơ giấc mơ này rồi, có lẽ hôm nay bất ngờ biến thành nữ Omega khiến anh bị kích thích.
Đợi Tạ Thiên Hòa hoàn toàn tỉnh táo lại, anh mới nhận ra Tư Duẫn vẫn luôn ở bên cạnh mình, anh nói: "Không sao rồi, cậu đi ngủ đi."
Tư Duẫn tựa vào đầu giường anh, cong môi nở một nụ cười đầy ngông nghênh: "Có muốn ngủ chung không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn (đột nhiên mơ hồ): Vấn đề này đâu phải là mình thẳng hay không! Nhưng rốt cuộc là vấn đề gì đây?
Tạ Thiên Hòa (mải mê chìm trong ác mộng không thể thoát ra).
Tư Duẫn (nghiêm túc phân tích): Mình thích O, nhưng Tạ Thiên Hòa là một A, nhưng Tạ Thiên Hòa lại biến thành một O. Dù mình muốn cắn vào gáy cậu ấy, nhưng giờ cậu ấy là một O, điều này chứng tỏ mình vẫn là thẳng! Hoàn hảo!
Tạ Thiên Hòa (mải mê chìm trong ác mộng không thể thoát ra).
#Mơ hồ là bước đầu tiên để tự biến mình cong# #Khi bạn cùng phòng của tôi ngang nhiên mời tôi ngủ chung#