Tư Duẫn buông tay, sau đó nhanh chóng bắt lấy cú đấm đang hướng thẳng vào mắt mình, lưu loát khéo léo bẻ ngược tay Tạ Thiên Hòa ra sau.
"Á à, đánh lén tôi à." Tư Duẫn nhận ra Tạ Thiên Hòa không phải là đối thủ của mình, hắn cười đắc ý, còn cố tình kéo người kia sát vào lòng mình, giọng điệu trêu chọc: "Đáng tiếc, cậu không đánh lại tôi rồi."
Khi cả hai người còn ngang sức họ đã chẳng ưa gì nhau nhưng vì nhiệm vụ mà phải hợp tác. Giờ nhiệm vụ bị tạm gác lại, họ chẳng cần phải diễn trò hay phối hợp nữa, thế nên đương nhiên không thể hòa thuận như trước. Nhất là Tạ Thiên Hòa, bây giờ đã trở thành một Omega yếu ớt hoàn toàn không có sức phản kháng.
Tư Duẫn nhìn gương mặt lạnh lùng đầy phẫn nộ của Tạ Thiên Hòa mà không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn lớn gan đưa tay lên xoa đầu anh, tỏ vẻ chê bai nói: "Đầu gì mà xoa chả dễ chịu tẹo nào."
Tạ Thiên Hòa bây giờ thấp hơn, làn da mềm mại, vòng eo thon gọn, đôi chân dài, gương mặt và đường nét đều trở nên tinh tế sắc sảo. Trong số các Omega, anh chắc chắn là một mỹ nhân.
Thậm chí còn đẹp hơn cả Tống Vũ và Thời Nhan Quy, Tư Duẫn thầm nhận xét trong lòng.
Ngay lúc Tạ Thiên Hòa chuẩn bị phản công, nét mặt anh đột nhiên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Đừng đùa nữa, có người tới."
Tư Duẫn vội vàng buông anh ra, nhưng ngay sau đó hắn ăn một cú đau điếng vào mặt, hai con mắt nổ đom đóm đếm ra được bảy ông sao sáng.
"Này cũng không ngăn được tôi đánh cậu." Tạ Thiên Hòa cười lạnh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Tư Duẫn nuốt cục tức trong cổ họng, giận không được mà cười cũng không xong. Giây tiếp theo cả hai lại phải vội vã bỏ chạy.
Những kẻ truy đuổi không đông, nhưng họ mang theo vũ khí có sức công phá lớn, trong khi hai người lại tay không tấc sắt và một người thì hoàn toàn mất khả năng chiến đấu. Họ chẳng còn cách nào khác ngoài chạy trốn.
Chẳng mấy chốc, Tư Duẫn nhận ra vấn đề nghiêm trọng hơn- Tạ Thiên Hòa không theo kịp hắn.
"Cậu là đang tản bộ chiêm nghiệm thế gian đó hả?" Tư Duẫn quay đầu quát.
"Bé cái mồm!" Tạ Thiên Hòa trừng mắt giận dữ.
Tư Duẫn hít một hơi sâu, hắn quay lại nắm lấy tay Tạ Thiên Hòa kéo anh chạy cùng mình.
Gió rít bên tai, các cành cây cào xước mặt họ để lại vài vết máu. Tạ Thiên Hòa nghiến răng chịu đựng bị Tư Duẫn kéo chạy, nhưng chẳng bao lâu anh đã kiệt sức, đôi chân như đeo chì vô cùng nặng nề.
Trước mặt xuất hiện một dốc đứng rất hiểm trở, Tư Duẫn liếc nhìn Tạ Thiên Hòa, hắn thở hổn hển hỏi: "Dám không?"
Tạ Thiên Hòa không nói gì, chỉ liếc hắn một cái rồi nhảy xuống trước.
"Cậu không muốn sống nữa hả?!" Tư Duẫn hoảng hốt, vội vàng đuổi theo.
Cái dốc gần như thẳng đứng, rải rác những tảng đá sắc nhọn lẫn cây cỏ kỳ dị. Nếu va vào một trong số chúng chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Tạ Thiên Hòa linh hoạt né tránh, nhưng cũng không hoàn toàn tránh kịp. Khi thấy mình sắp đâm vào một tảng đá nhô lên trước mặt, đột nhiên eo anh bị siết chặt rồi được kéo vào một vòng tay.
Người kia dùng một tay ôm eo anh, tay kia bảo vệ sau gáy và đầu anh, áp đảo anh trong tư thế bảo vệ vô cùng bá đạo.
Hai người lăn lốc vài vòng xuống dốc, vừa tới chỗ thì liền vội vã đứng dậy chạy về phía khu rừng cây rậm rạp.
Từ lúc họ tiến vào đây những kẻ truy đuổi đã không còn theo đuôi. Có thể họ e ngại khu vực này, hoặc cũng có thể họ cho rằng hai người chết chắc khi vào đây rồi.
Dù là lý do nào thì cũng chẳng đáng vui vẻ.
Tư Duẫn xoa xoa bả vai đau nhức, khóe mắt thoáng thấy Tạ Thiên Hòa bước đi khập khiễng, hắn liền dừng lại.
"Chân cậu sao rồi?" Hắn hỏi.
"Không sao." Tạ Thiên Hòa dừng lại, anh liếc nhìn bờ vai của Tư Duẫn rồi nhanh chóng quay đi, "Chỉ bị trẹo một chút, không gãy."
Tư Duẫn bước đến trước mặt anh rồi ngồi xổm xuống.
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn khó hiểu, im lặng một lúc rồi tiến lên, đặt tay lên vai Tư Duẫn, dùng lực vừa phải để xoa bóp.
Tư Duẫn vốn định cõng anh lên: "...Làm gì đấy?"
"Mát xa một chút sẽ đỡ đau." Tạ Thiên Hòa bình tĩnh trả lời rồi tăng lực ấn.
Tư Duẫn đau đến mức suýt hét lên như bị chọc tiết, hắn vội vàng giữ lấy tay Tạ Thiên Hòa giải thích: "Không phải bảo cậu xoa bóp vai tôi, ý tôi là... khụ, tôi định cõng cậu."
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn với ánh mắt như thể đang muốn nói Có bệnh.
Tư Duẫn thẹn quá hóa giận lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt nhăn lại, tai cũng hơi đỏ lên.
Họ tiếp tục đi mãi mà vẫn không thấy lối ra, ngược lại còn gặp phải không ít loài độc vật nguy hiểm nhưng may mắn lẩn tránh được. Cuối cùng, họ tìm được một khu đất trống để ngồi nghỉ.
Tạ Thiên Hòa thử xoa bóp chân bị trẹo nhưng không mấy hiệu quả, anh đành bỏ cuộc tiếp tục nghỉ ngơi.
Tư Duẫn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tiếng sột soạt quanh mình khiến hắn mở bừng mắt, Tạ Thiên Hòa vẫn còn nhắm mắt. Hắn khẽ gọi: "Tạ Thiên Hòa."
Lần đầu tiên nghe Tư Duẫn gọi mình bằng giọng điệu êm ái như vậy, Tạ Thiên Hòa cảm thấy là lạ liền mở mắt nhìn hắn.
Tư Duẫn nín thở, "Đừng động đậy."
Thấy Tư Duẫn định đứng dậy, Tạ Thiên Hòa lập tức nói khẽ: "Cậu cũng đừng động đậy."
"Hử?" Tư Duẫn chợt hoang mang nhưng căng thẳng hơn, "Sau lưng cậu có một con rắn."
"Sau lưng cậu có rất nhiều con rắn." Tạ Thiên Hòa bình tĩnh hạ thấp giọng, anh nhìn vào lòng bàn tay mình.
"Tôi không đùa đâu." Tư Duẫn nghiêm túc nói.
"Tôi cũng đâu có đùa." Tạ Thiên Hòa ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào phía sau lưng hắn.
Tiếng sột soạt nghe ngày càng gần, chỉ nghĩ đến cảnh tượng sau lưng mình thôi da đầu Tư Duẫn đã tê dại rồi.
"Cậu sợ rắn à?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
"Một con thì tôi không sợ." Tư Duẫn nhìn chằm chằm vào những chiếc đầu rắn đang lần lượt ngóc lên phía sau lưng Tạ Thiên Hòa, hắn vội nuốt khan, "Nhưng một bầy thì không chịu nổi."
Tạ Thiên Hòa vuốt nhẹ thứ trong tay nói: "Tôi đếm đến ba."
"Chạy?" Tư Duẫn hỏi.
"Ngừng thở." Tạ Thiên Hòa nghi hoặc hỏi, "Có phải cậu ngã đập hỏng đầu rồi không?"
Tư Duẫn nghiến răng nghiến lợi, "Im miệng đi."
Tạ Thiên Hòa bắt đầu đếm, "Ba."
Một mùi hương kích thích đột ngột bùng lên, bầy rắn xung quanh im lặng trong giây lát rồi nhanh chóng tản đi.
Mùi hương đó vẫn còn vương vấn không tan, Tạ Thiên Hòa đứng dậy, "Đi thôi."
Tư Duẫn đứng lên đuổi theo anh, "Cái này từ đâu ra vậy?"
"Thứ gì vậy?" Tư Duẫn gạt những cành cây bên cạnh, tiện tay bẻ một nhánh cầm trên tay.
"Không biết." Tạ Thiên Hòa lắc đầu.
Tư Duẫn giơ ngón cái về phía anh.
Hai ngày sau, hai người cuộn tròn trong chiếc lều tạm bợ dựng từ cành cây lá cỏ để tránh mưa. Tạ Thiên Hòa rải một vòng quanh bên ngoài thứ mùi cực kỳ kích thích, đến nỗi nước mưa cũng không thể làm nhạt đi mùi đó, tạm thời họ không phải lo lắng về việc có sinh vật độc nào tiếp cận.
Lúc này, quần áo vốn màu trắng của hai người đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Không cần phải vội đi tiếp hay lo lắng về sinh vật độc, cả hai với bộ dạng lấm lem ngồi nhìn cơn mưa bên ngoài, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
"Chúng ta tâm sự đi." Tư Duẫn ngồi khoanh chân trên cái bục dựng từ cành cây nói.
"Nói gì?" Tạ Thiên Hòa vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
"Nói gì cũng được." Tư Duẫn nhìn anh một cái, chiếc lều không lớn, hai người ngồi rất sát nhau, chỉ cần lia mắt là Tư Duẫn đã có thể nhìn thấy hàng mi dài của Tạ Thiên Hòa.
Có phải khi biến thành Omega thì lông mi sẽ dài ra không? Nhưng hình như lông mi của anh vốn đã dài sẵn rồi. Tư Duẫn bỗng dưng nghĩ đến điều này.
"Ờ." Tạ Thiên Hòa đáp một tiếng, lại tự bế.
"Cậu thật sự chán chết." Tư Duẫn nói, "Lúc nhỏ cậu cũng vậy à?"
Tạ Thiên Hòa im lặng rất lâu, đến mức Tư Duẫn tưởng anh sẽ không trả lời, thì bỗng nghe thấy một tiếng đáp trầm thấp, "Ừm."
Tư Duẫn bỗng dưng muốn cười, "Thế thì bố mẹ cậu chắc phải lo lắng chết mất."
"Không có." Tạ Thiên Hòa đáp.
Tư Duẫn tưởng anh đang nói bố mẹ không hề lo lắng, hắn cười nói, "Biết rồi biết rồi, nếu không sao cậu có thể lớn thế này."
"Tôi không có bố mẹ." Tạ Thiên Hòa chăm chú nhìn cơn mưa ngoài kia, anh không muốn nhớ lại quá khứ tối tăm, ngột ngạt không có nổi một tia sáng trước kia.
Tư Duẫn ngẩn người, mãi một lúc sau mới nói, "Xin lỗi."
Hai người lại rơi vào trầm mặc, Tư Duẫn liếc nhìn Tạ Thiên Hòa, phát hiện khuôn mặt lạnh lùng của anh khiến người khác khó có thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào. Tư Duẫn hắng giọng, "Thật ra tôi luôn muốn có một đứa em trai."
Tạ Thiên Hòa quay đầu nhìn hắn, Tư Duẫn bị ánh mắt đó nhìn đến nỗi căng thẳng, "Nếu cậu không phiền, có lẽ tôi có thể nhận cậu làm em trai."
"Tôi lớn hơn cậu." Tạ Thiên Hòa hờ hững đáp lời.
"Lớn hơn có một ngày." Tư Duẫn nói, trong lòng lại nghĩ mình chắc bị mưa làm hỏng đầu rồi mới nhận Tạ Thiên Hòa làm em trai, đúng là điên.
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn một lúc rồi quay đi, "Không cần thương hại, tôi không cần."
"Nhìn ra rồi." Tư Duẫn bứt một chiếc lá, nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt bên ngoài, cảm thấy việc trò chuyện với Tạ Thiên Hòa đúng thật là sai lầm lớn.
Đến khi hắn xé nát chiếc lá trong tay mới phát hiện Tạ Thiên Hòa đã tựa vào nhánh cây bên kia ngủ rồi. Ngực anh nhấp nhô theo nhịp thở đều đặn, lông mày hơi nhíu lại, trông có vẻ rất cảnh giác lẫn xa cách.
Tư Duẫn không biết sống mà không có bố mẹ là như thế nào, nhưng khi Tạ Thiên Hòa nói không có bố mẹ, biểu cảm của anh trông rất trống rỗng, điều này khiến Tư Duẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Không phải hắn đang thương hại Tạ Thiên Hòa, dù sao người này vẫn luôn khiến người khác khó chịu mà.
Ngoài lều mưa rơi xối xả, bên trong lều vài chỗ đã bị dột. Tư Duẫn nhàm chán nhìn Tạ Thiên Hòa, hắn ngáp một cái lười biếng, đột nhiên khựng lại ngửi ngửi mũi.
Sao lại có mùi sữa đậm vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Duẫn: Có lẽ cậu có thể làm em trai tôi.
Tạ Thiên Hòa: Ai mẹ nó thèm làm em trai cậu chứ.
Mặc dù hai nhân vật chính cứ chạy loạn khắp nơi, nhưng đây thực sự là một câu chuyện học đường đáng yêu.
Dù cả hai trông có vẻ yếu ớt, nhưng thực ra đúng là họ yếu thật.