Tôi vẫn cảm thấy Lâm Tuyết với chị La là bạn tốt nhất của mình, thế nhưng không ngờ Lâm Tuyết lại giấu tôi nhiều chuyện thế. Tôi luôn cảm thấy dù là bạn thân thì chị ấy không muốn nói, tôi cũng sẽ biết ý mà không hỏi, thế nhưng giờ tôi lại nghi ngờ không biết có phải mình làm sai rồi không.
Tôi vẫn tưởng Lâm Tuyết là vì tôi mới đi làm tình nhân của Thiện Lục, lại không ngờ là do Nhạc Hằng tìm đến Lâm Tuyết trước, lúc chị Văn xảy ra chuyện thì Lâm Tuyết cũng mới chỉ vào ngành không bao lâu, mà ông chủ của Vàng Son cũng không phải Nhạc Hằng.
Vàng Son lúc ấy cũng không có chỗ dựa vững chắc như giờ, thế nên luôn bị mấy bọn lưu manh côn đồ đến gây chuyện. Trước đó thì danh tiếng của chị Văn còn ngăn cản được một chút, nhưng chỉ đến khi gặp đại ca của Thiện Lục.
Lúc ấy Thiện Lục còn chưa đạt đến vị trí bây giờ, nhưng cũng đã là trợ thủ đắc lực của đại ca, có uy tín cực lớn. Đại ca nhìn trúng chị Văn, nên hắn ta đương nhiên là đến nơi cướp người cho đại ca mình.
Người tát chị Văn cũng chính là hắn ta. Bây giờ đã qua nhiều năm rồi, đại ca của hắn ta cũng bị hắn ta tự tay giết chết, cái kẻ mang mầm bệnh AIDS kia cũng đã chết, kẻ thù mà Lâm Tuyết có thể tìm được cũng chỉ có Thiện Lục.
Nhưng việc nay đã qua lâu rồi, nếu như không có người chủ động nhắc tới, thì có lẽ Lâm Tuyết cả đời cũng sẽ không chủ động nghĩ đến. Mà khiến tôi kinh ngạc chính là, việc này lại là do Nhạc Hằng nhắc lại.
Anh chủ động đến tìm Lâm Tuyết, hỏi chị có muốn trả thù không. Cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mặt, Lâm Tuyết đương nhiên là đồng ý, lo lắng duy nhất của chị cũng chỉ là chuyện Tiêu Điền.
Thế nên chị lấy bí mật của Nhạc Hằng ra làm lợi thế, bắt anh phải thêm việc bảo vệ sự an toàn của Tiêu Điền vào điều khoản hiệp nghị. Chỉ cần Tiêu Điền sống bình yên ở một nơi nào đó trên trái đất, thì dù Lâm Tuyết có thất bại, có chết thì cũng chẳng có gì lo lắng.
Đối với Lâm Tuyết mà nói, thì những người như chị nếu không may mắn thì nửa đời còn lạis sẽ sống không bằng chết, chi bằng sống dũng cảm một chút, hy sinh vì ân huệ ngày xưa.
Thế nên chị nghe theo chỉ đạo của Nhạc Hằng mà đi quyến rũ Thiện Lục, chủ động yêu cầu làm tình nhân của hắn ta. Thịt dâng tận mồm lẽ nào không ăn, trong con mắt Thiện Lục thì Lâm Tuyết chẳng qua là một con đàn bà ham mê tiền tài mà thôi.
Cũng không ngờ rằng sau đó Lý Ninh lại chủ động về phe của Nhạc Hằng, còn đồng ý làm nằm vùng để thu thập tin tức bí mật. Nghĩ thế thì thấy cả đời Thiện Lục đúng là thảm hại, cả người phụ nữ và con trai đều muốn mạng của hắn ta.
Nhạc Hằng đồng ý nhận lấy sự quy phục của Lý Ninh, nhưng không hề nói cho Lâm Tuyết. Mà cũng không nói cho Lý Ninh chuyện Lâm Tuyết cũng là nằm vùng. Mặc dù dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, nhưng việc Nhạc Hằng giấu diếm như thế cũng có thể phòng tránh cho những những việc có khả năng xảy ra.
Một trong những người gia nhập nếu làm phản, thì những báo cáo lại của người khác cũng có thể giúp Nhạc Hằng nhận thấy điều gì đó. Huống hồ nếu họ biết thân phận của đối phương, trong âm thầm mà có quan hệ quá mật thiết cũng sẽ khiến Thiện Lục nghi ngờ.
Dù cho không phát hiện chuyện bọn họ làm gián điệp, mà cho là bọn họ gian díu với nhau cũng không hay. Cách làm này của Nhạc Hằng cũng không khó hiểu, thế nhưng trong lòng tôi vẫn thấy hơi khó chịu.
Tôi luôn hiểu Nhạc Hằng thông minh tỉnh táo, nhưng sự ác nghiệt trong hành động này của anh cũng khiến trái tim tôi tổn thương. Rõ biết Lâm Tuyết là bạn của tôi, mà lại không hề do dự lợi dụng chị ấy, đẩy chị ấy đến chỗ nguy hiểm.
Thậm chí vào lúc mà tôi lo lắng cho Lâm Tuyết, thì anh cũng không nói gì cho tôi biết, mà chỉ dặn tôi, bảo tôi đừng liên lạc với Lâm Tuyết nữa, ngầm thừa nhận việc tôi nghĩ Lâm Tuyết sa ngã là sự thật.
Tôi hiểu lầm bạn của mình, thì cũng có phần trợ giúp của Nhạc Hằng. Vì sao anh lại đối xử với tôi như thế thì tôi thật sự nghĩ không ra. Nếu mà nói là anh không muốn tôi bị cuốn vào chuyện đó, bị tổn thương, thì sao anh lại kéo bạn bè cạnh tôi vào?
Tôi không thể nào hiểu nổi những điều anh đang suy tính, lần đầu tiên tôi nảy sinh sự nghi ngờ về chuyện tình cảm của chúng tôi. Vì sao anh phải làm vậy? Còn nữa… vì sao anh ấy không nói cho tôi chuyện bị bệnh này?
Anh đã nói cho tôi chuyện ngày mẹ anh còn sống, bà ấy rất yếu đuối và hiền lành, nhưng anh lại không nói cho tôi biết bệnh của bà. Không phải tôi có quyền được biết hay sao?
Tôi thật sự quá ích kỉ, rõ là yêu sâu sắc Nhạc Hằng những lại không kìm được sự oán trách trong lòng. Trách Nhạc Hằng không chịu thẳng thắn, cũng trách Lâm Tuyết trước đây giấu tôi, không chịu nói sớm.
Thật ra tôi cũng hiểu, dù Lâm Tuyết có nói sớm thì làm sao chứ? Chuyện tôi và Nhạc Hằng xảy ra quan hệ chỉ là việc vô tình, là do Ngũ Trương sai.
Là đêm hôm đó Ngũ Trương muốn hại tôi, mà Nhạc Hằng thì nghe được tôi kêu cứu liền đến cứu tôi. Lúc ấy tôi với anh chẳng hề quen biết, dù sau đó Lâm Tuyết có nói với tôi thì có thể làm gì? Chuyện cũng đã rồi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Nhạc Hằng nổi tiếng luôn giữ mình, cũng vì điểm ấy mà tôi đã từng cười trộm trong vô số ban đêm, mừng thầm bản thân tìm được người đàn ông tốt, kết quả hóa ra cũng chỉ là công dã tràng.
Như thể có một cây kim đâm vào trái tim tôi. Rất nhỏ nhưng lại vô cùng sắc nhọn, rất đau nhưng mắt thường lại không nhìn thấy nó đâu, vậy nên cũng không rút ra được. Vì thế nó từ từ theo máu đi vào, dường như sinh ra vô số cấy kim nhỏ, đâm tôi, khiến tôi gần như không thở nổi, chỉ cần động đậy thì chỗ bị đâm máu đã chảy ròng ròng.
Tôi không biết phải làm sao mới tốt, dù thực tế tôi oán trách Nhạc Hằng, nhưng lại hận bản thân mình hơn. Rõ ràng là yêu Nhạc Hằng vô cùng, cũng đã từng vô số lần thầm khinh bỉ Hà Uyên Uyên nhát như cáy, nghĩ không biết là gì mà để cô ta chạy trối chết như vậy.
Lúc ấy tôi từng nghĩ, nếu như là tôi thì tôi chắc chắn sẽ không rời khỏi, tôi sẽ ở bên Nhạc Hằng đến già, sẽ không uổng phí tấm lòng của anh, không ngờ đến giờ thì tôi lại có suy nghĩ giống cô ta.
Không, tôi với Hà Uyên Uyên không giống nhau. Tôi muốn hỏi Nhạc Hằng cho rõ ràng, tôi muốn biết tất thảy về anh ấy, sợ chi bóng đêm, sợ chi việc không nhìn thấy ánh sáng, sợ gì việc khiến tôi thêm đau lòng, chỉ cần anh vẫn là anh.
Chỉ cần còn bên cạnh anh, thì tôi sẽ chẳng sợ gì cả. Tôi lặng lẽ nắm chặt tay, thầm quyết định trong lòng, nếu kết cục đã như vậy, thì cứ giấu Nhạc Hằng, xem như không có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu anh không muốn tôi biết, vậy tôi sẽ vờ như không biết. Dù kết quả là tôi đã bị lây bệnh, thì tôi cũng tuyệt đối không rời xa anh. Dù sao thì cũng đã nhiễm bệnh, thế thì có khác gì nhau đâu.
Còn nếu như không nhiễm bệnh, thế thì tôi càng sẽ không rời xa anh. Nhạc Hằng của tôi, từ khi chúng tôi yêu nhau đến nay, đến cả hôn anh cũng vô cùng cẩn thận, che chở nâng niu, tôi sao có thể vì chút sợ hãi mà rời bỏ anh.
Như vậy cũng tốt, phòng bệnh trong bệnh viện này phòng nào cũng có 2 giường bệnh. Nếu tôi với anh đều bệnh, thì sẽ không để anh ở cái phòng bệnh vip gì, mà sẽ kéo anh đi ở phòng thường với tôi, mỗi người một giường, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Nếu có thể thì chúng tôi sẽ cùng ăn cùng ngủ, nói chuyện trên trời dưới đất, sẽ chẳng có những công việc làm hoài không hết, mà ngay cả chết, tôi cũng mong chúng tôi có thể nhắm mắt cùng ngày.
Nỗi đau của anh tôi có thể cùng trải qua, không cần trơ mắt nhìn một mình anh vất vả. Tôi mỉm cười, chớp mắt liền nghĩ thông mọi chuyện.
Lâm Tuyết đập vào đầu tôi: “Nghĩ gì vậy hả, sao cười phơi phới vậy chứ, sắp lấy được kết quả rồi, em không sợ hả? Hay là em đang nghĩ chuyện gì xấu hả?”
Tôi xoa đầu, dở khóc dở cười bảo: “Em có thể nghĩ chuyện xấu gì chứ? Là chị nói để em chăm chú lắng nghe ấy.”
“Rất nhiều đấy, để chị nghĩ xem.” Lâm Tuyết thế mà nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Chị nghe nói có những người mắc bệnh truyền nhiễm rất xấu xa, chuyên chọn mấy quán ăn hay rửa bát không sạch để đi ăn cơm, còn chơi cái trò tìm bạn gần đây, tìm người gần đó để hẹn làm chuyện đó, em hiểu đấy. Tóm lại, chính là kiểu mình bị bệnh thì sẽ không bỏ qua cho người khác, đúng là xấu xa vô cùng.”