“Đẹp, nhảy rất đẹp…” Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay, tất cả mọi người đều vỗ tay khen đẹp.
Xong 1 điệu nhảy, Bùi Nhiễm Nhiễm có chút thiếu oxi, trán hiện tầng mồ hôi mỏng, cô mở miệng lấy thật nhiều không khí, lồng ngực đột nhiên phập phồng mạnh mẽ, làm lộ ra 1 mảng xuân sắc.
“Rất mệt?” Cảnh Thần Hạo đưa tay thon dài sờ trán cô, ngón tay bị dính mồ hôi, anh nhếch mày, “Sao lại chảy nhiều mồ hôi vậy?”
Trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm hận không thế xé xác anh.
Sau khi sinh 2 con cô ít vận động, bây giờ nhảy hết 1 bài nhạc, thật sự có chút chịu không nổi.
Chẳng qua, chuyện này đều là chuyện cô sẽ không nói, chỉ là lạnh nhạt xua tay, khôi phục là bộ dạng lạnh nhạt xa cách, “Cảnh tổng, nếu chuyện thu mua Hà thị tối nay không thể thành, tôi cũng nhảy xong rồi, bây giờ có thể đi chưa?”
Trong lòng cô chỉ mong về nhà với 2 con.
“Không, bây giờ mới vừa bắt đầu!” Cảnh Thần Hạo nhẹ cong môi, mắt mang theo hứng thú, sao anh có thể tha cô nhanh vậy.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ cắn môi dưới, mắt hung hăng, liền bị tên đại ma vương này không có lòng tốt như vậy.
Hết cách, chỉ có thể nhẫn nhịn ở bên tiểu nhân.
Tango có tiết tấu rất mạnh, còn rất khó nắm bắt, kỹ thuật không đủ sẽ rất dễ trở thành trò cười. Nhất thời, không ít người chần chừ, mặt nhìn nhau, chậm chạp không động đậy.
Sắc mặt Bùi Nhiễm Nhiễm kiêu ngạo, thủ xong tư thế chuẩn nhất. Tango là điệu cô thích nhất, cho nên trước đây cô dùng rất nhiều thời gian để học, nghiên cứu sâu.
Lúc này đối với cô mà nói, dễ như ăn bánh.
‘Cảnh tổng, ngài cần chú ý chút, đừng bị trẹo eo.” Mắt Bùi Nhiễm Nhiễm hiện lên tia tinh nghịch, làm Bùi Dĩ Hàn lâu rồi, chút nữa cô quên mất tính cách vốn có của Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm…” Cảnh Thần Hạo ánh mắt tinh nghịch của Bùi Dĩ Hàn làm cho mê mang, có chút mơ hồ kêu ra tiếng, còn tưởng Nhiễm Nhiễm của anh trở về.
- ----------- --------------
“Cảnh tổng, sắp bắt đầu rồi!” Bùi Nhiễm Nhiễm cong môi, giọng vừa dứt, bước nhảy nhanh chóng thay đổi.
Cảnh Thần Hạo tỉnh táo lại, rất nhanh theo kịp bước nhảy, giữa hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.
1 người xuống eo, giữa eo nửa ngửa xong người, động tác như mây như nước, Cảnh Thần Hạo hữu lực mà nâng eo Bùi Nhiễm Nhiễm, sự nhẹ nhàng của điệu Waltz, bây giờ đổi thành sự hoang dã, nhưng không chút thô tục làm người xem rất thích.
Điệu nhảy cuối cùng là điệu nhảy giao hữu êm đềm, không cần dùng sức, nhưng lại là điệu nhảy mà Bùi Nhiễm Nhiễm không thể thích nghi nhất.
“Cô nhảy, cũng không tệ!” Cảnh Thần Hạo không chút giấu diếm khen ngợi, tối nay độ phối hợp của anh và Bùi Dĩ Hàn, khiến bản thân kinh ngạc.
Hai tay Bùi Nhiễm Nhiễm giao lại để trên cổ Cảnh Thần Hạo, trên eo cô cũng có hai bàn tay lớn giao nhau, điệu giao hữu chậm rãi, nhưng lại khiến người khác cảm thấy ái muội vô cùng, cũng như bây giờ vậy.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên tai cô, độ ấm của bàn tay lớn thông qua lớp vải mỏng truyền đến da thịt cô, loại cảm giác nóng bỏng này, nóng đến mặt cô cũng có chút đỏ lên.
“Sao không nói chuyện? Hừ?” Cảnh Thần Hạo cảm thấy kỳ lạ, lúc ngẩng đầu môi mỏng vô thức lướt qua tai nhạy cảm của cô, mang đến chút run rẩy.
Âm đuôi có chút cao lên càng khiến lòng người gợn sóng.
Sau khi ngẩng đầu thấy mặt của Bùi Dĩ Hàn đỏ lên, liền ngây người, sau đó cười trầm thấp, “Cho nên, cô xấu hổ rồi?” Nói xong, anh lại cúi đầu, môi mỏng đến gần tai cô, phả hơi nóng lên: “Như vậy đã khiến cô xấu hổ? Hử?”
Bùi Nhiễm Nhiễm vô thức khó xử, cô cắn chặt môi dưới, mạnh mẽ đưa tay đẩy Cảnh Thần Hạo ra, lạnh lùng nói, “Cảnh tổng, xin tự trọng, tôi không độc thân, con cũng có rồi!”
Lời vừa dứt, sắc mặt người đàn ông liền trầm xuống, toàn thân mang theo hàn ý.