Nếu Thích Thịnh Thiên biết cô phòng bị anh ta như thế, nhất định sẽ xông vào đây.
Cả đêm Lâm Tri Hiểu không thể ngủ yên, cứ mơ thấy 1 con hổ lao vào ăn 1 con thỏ con, nhưng cô không phải là thỏ con, cô có móng vuốt rất sắc.
Buổi sáng cô tỉnh rất nhanh, vừa nghĩ tới trong nhà mình đang chứ 1 con ác quỷ, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dọn dẹp lại phòng mình rồi ra ngoài.
Trong phòng khách yên tĩnh giống như có mình cô đang ở nhà vậy, cô nhìn qua kính cửa sổ, thấy xe Thích Thịnh Thiên đang còn đó, rõ ràng là anh ta còn đang ngủ trên lầu.
Thôi không thèm để ý anh ta!
Sau khi cô làm xong đồ ăn sáng, ngẩng đầu nhìn lên lầu, mới sáng sớm đã gọi 1 người đàn ông dậy ăn sáng là 1 hành động vô cùng nguy hiểm.
Cô hiểu điều đó
Thế là, cô lặng lẽ ngồi đó ăn hết đồ ăn sáng, hoàn toàn quên mất anh chàng Thích Thịnh Thiên đang ngủ trên lầu đợi cô kêu anh dậy.
Ăn xong dọn dẹp, rồi đi đến công ty.
Còn về Thích Thịnh Thiên,..
Để anh ta tự sinh tự diệt vậy!
Gần đến cuối năm, công ty khá bận, Lâm Tri Hiểu vừa đến công ty đã bắt đầu làm việc, hoàn toàn bỏ quên Thích Thịnh Thiên.
Cho đến khi đến công ty đột nhiên thấy bóng dáng 1 anh chàng cao lớn đứng đó.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Thích Thịnh Thiên, liền vội cúi đầu, giả làm ra 1 bộ dạng không có chuyện gì xảy ra, “Thích Tổng, có việc sao?”
Bình thường Thích Thịnh Thiên luôn tươi cười vui vẻ, hiếm khi thấy ánh mắt sắc lạnh của anh như vậy.
Trong lòng cô thấy chột dạ, buổi sáng đáng lẽ nên gọi anh ta dậy?
“Sao cô không gọi tôi? Sợ tôi ăn cô?” Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang cố bình tĩnh.
Lâm Tri Hiểu lập tức ngạc nhiên, ánh mắt lạnh lùng cô vừa thấy đó giờ đã hoàn toàn biến mất, mà thay vòa đó là 1 nụ cười trên mặt, nhưng nụ cười đầy ẩn ý và đùa cợt.
Cô không muốn đi sâu vào nghiên cứu nụ cười của Thích Thịnh Thiên, “Tôi còn bận việc, Thích Tổng nếu không có việc gì, xin rời khỏi đây.”
“Sao cô biết tôi không có việc gì?” Thích Thịnh Thiên kéo ghế xéo qua 1 bên, nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Vậy anh nói đi.” Cô chịu thua anh rồi được chưa?
Thích Thịnh Thiên nhìn khuôn mặt hơi tức giận của cô, điềm đạm nói, “Tôi còn chưa ăn sáng.”
“Thích Tổng anh bị gãy chân, giờ còn gãy tay sao? Hay là răng hư không nuốt nỗi” Chưa ăn sáng đến tìm cô làm gì?
“Tôi là thư ký của Cảnh Tổng, không phải thư ký của Thích Tổng.” Cô vội đến nỗi làm không xuể, còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.
Lâm Tri Hiểu ngây người ra, nhưng không nghĩ nhiều, lập tức bắt đầu công việc.
Thích Thịnh Thiên không đến phiền cô nữa là được.
Lúc chiều, cô nhận được 1 chiếu lệnh.
Cô từ thư ký của Cảnh Tổng trở thành thư ký của Thích Thịnh Thiên….
Trời cao đang đùa cô sao!
Chắc là cô ảo giác.
Lúc cô ngây người ra, Thích Thịnh Thiên với đôi mắt khép khép đang cười tươi đi vào, tư thế đi vô cùng tao nhã.
Sáng nay anh nói cảm ơn đã nhắc nhở chính là ý đó!
‘‘Thư Ký Lâm, sau này xin chỉ giáo thêm.’’ Thích Thịnh Thiên ra phong thái của 1 lãnh đạo cấp cao, vô cùng nghiêm túc.
‘‘Không dám, Thích Tổng phải thủ hạ lưu tình mới đúng chứ’’ cô có thể đập đàu vào miếng tàu hủ không?
Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn cô, 4 mắt nhìn nhau, anh đột nhiên cười, “cô yêu tâm, tôi nhất định thủ hạ lưu tình.”
Cô sai rồi có được chưa?
Sáng nay cô nên gọi anh dậy, người đàn ông này cũng thật quá nhỏ nhen.
‘‘Thích Tổng, gần đây công việc khá bận, giờ mà tạm thời đổi thư ký của Cảnh Tổng, nghiệp vụ sẽ không rành, hai người nghiêm túc chứ?’ Xác định không phải là đùa?
Điều động nhân sự như thế thật quá tùy tiện.
‘‘Không sao! Cô cứ tạm thời giữ chức danh thư ký của tôi, đợi Cảnh Tổng tìm được thư ký mới, cô có thể rút rồi.’’ Anh nhướn mày, khuôn mặt đầy đắc ý rời đi.
Lâm Tri Hiểu không còn biết nói gì đành ngồi yên 1 chỗ, bắt đàu suy nghĩ vớ vẫn.
Cô và Thích Thịnh Thiên luôn giữa mối quan hệ đồng nghiệp vô cùng bình thường, từ lúc nào lại trở nên thế này?
Cô có thể quay lại quá khứ thay đổi cách suy nghĩ của Thích Thịnh Thiên, cô không muốn sống dưới móng vuốt của anh.
Nghĩ đến nụ hôn cuồng nhiệt tối qua, má cô bỗng đỏ bừng.
….
Nhà Âu Dương.
Cửa sổ to lớn ngoài bám đầy tuyết trắng bên ngoài, tuyết trắng dày đặc, từng cơn gió thổi quá, khiến những cành cây lại tích thêm 1 lớp tuyết đung đưa trong gió.
Xào xạc….
Màu đỏ của tấm thảm vô cùng bắt mắt, ánh mắt tươi rói, giờ đây đang có hai người đứng trên đó.
Âu Dương Lập chống tay đứng dậy, sắc mặt anh tiều tụy, hiển rõ là vẫn chưa thể thoát khỏi cái bóng của việc hôm qua.
Bên tai dường như còn nghe thấy tiếng súng nổ, nhắm mắt thầy cảnh Liêu Vi nằm trong vũng máu, và ánh nhìn lạnh lùng của Nhiễm Nhiễm.
Sắc mặt lúc này của Tào Lệ Phi cũng không tốt gì, Hòa Miêu mang thai đứa con của nhà Âu Dương nhưng lại hại chết 1 đứa cháu khác của họ.
Hoang đường!
Người phụ nữ đó không đáng làm con dâu của nhà Âu Dương.
Sau 1 hồi trầm mặc rất lâu, Âu Dương Lập đột nhiên mở miệng, ‘‘Con sinh hay không tùy mẹ, chuyện của bọn họ con không muốn quan tâm nữa, nên chuyện của con hy vọng mẹ cũng đừng quan tâm.’’
‘‘Con là con mẹ, chuyện của con sao mẹ có thể không quan tâm?’’ Tào Lệ Phi sốt ruột, từ tối qua đến giờ bà chưa có giấc ngủ ngon, chẳng phải là do lo lắng cho anh.
‘‘Mẹ, mẹ có thể làm gì? Dùng cách giống 5 năm trước để đối phó Cảnh Thần Hạo sao? Cảnh Thị không phải nhà họ Bùi!’’ Âu Dương Lập mặt lạnh lùng, trước giờ đều là anh nghe lời của Tào Lệ Phi, nhưng việc giờ đây, bà không thể làm chủ được nữa.
‘‘Đương nhiên không phải.’’ Trong lòng Tào Lệ Phi sớm đã có âm mưu.
Giờ có thể khiến Cảnh Thần Hạo ngừng việc công kích Tập đoang Âu Á chr có 1 người….
‘‘Mẹ, chuyện công ty mẹ đừng lo nữa, việc Hòa Miêu mẹ cũng đừng lo nữa, cho dù cô ta thật sự giết chết đứa con của Liêu Vi, nhưng bảo vệ 1 người vẫn còn đơn giản chán.’’ Khuôn mặt Âu Dương Lập khong còn giọt máy, có chuyện anh cần suy nghĩ thêm.
Sắc mặt Tào Lệ Phi tươi cười, hiền từ nhìn anh, ‘‘Con mau đi nghỉ trước đi.’’
…..
Bùi Nhiễm Nhiễm gần đây đều ở nhà chăm sóc cho Noãn Noãn Dương Dương, nhưng cũng luôn chú ý tình hình bên ngoài.
Sau khi Vivian thiết ké ra sản phẩm cho cho sản phẩm ngọc đá, gần như luôn đè bẹp tập đoàn Âu Á, nhưng mấy ngày này bên đó đột nhiên đảo ngược tình thế.
Tập đoàn Âu Á có thể nuốt cả Bùi Thị, có thể đứng đầu thị trường đá quý ở thành phố A bao nhiêu năm nay, chứng tỏ anh ta nhất định có năng lực.
Âu Dương Lập 5 năm sau không thể xem thường, chỉ là trên phương diện tình cảm, hắn vẫn vô trách nhiệm như thế.
Bất kể là Liêu Vi hay Hòa Miêu, hắn cũng có thể tùy ý chơi đùa sao?
Còn hai ngày nữa là giao thừa, còn hai ngày nữa đến tết rồi.
Đêm đó, Noãn Noãn Dương Dương ngủ rồi Cảnh Thần Hạo mưới về nhà, lúc anh về tới, cô đang suy nghĩ chuyện của Bùi Gia.
Sau khi cô điều tra thì biết, lúc đó mẹ cô tưởng ba cô bị bắt chung, sau đó cuối cùng tại sao lại thả bà ra, sau khi thả ra thì không cố tin tức, trong đó chắc chắn có gì đó cô không biết.
Cô ngồi bên giường suy tư, Cảnh Thần Hạo từ phòng tắm đi ra thấy bộ mặt nhăn nhó của cô, nhẹ nhàng đi đến bên.
Cô cảm nhận bên cạnh mình có gì đó sáp vào, rồi đột nhiên truyền đến 2 luồng hơi nóng, rồi cất giọng trầm nhẹ, ‘‘Em đang nghĩ gì?’’