Anh biết kỳ kinh của cô đã qua rồi nên mới mong nhanh về đến nhà.
Hơi thở nóng bỏng áp sát vào má cô, đôi môi mỏng cắn nhẹ vào viền tai cô, cơ thể như tê liệt, cô bất giác nhún vai.
Giọng nói dịu nhẹ vang lên trong màn đêm, “ Hôm nay em không có hứng.”
Động tác của Cảnh Thần Hạo khựng lại, anh ôm lấy cơ thể cô rời xa cánh cửa lạnh toát kia, “ Vì chuyện của Liêu Vi?”
Trong màn đêm tĩnh lặng, cô bước về phía chiếc giường lớn mà không có câu trả lời dành cho anh.
Chuyện sáng nay là một mặt, nhưng phần lớn là do mảnh giấy của mẹ cô.
Mẹ nói không được phép lấy anh, đến giờ cô vẫn nghĩ không thông, trong lòng như bị kẹt cứng một thứ gì đó mà khó có thể giải quyết được.
Nằm trên chiếc đệm mềm mại, một cơ thể to cao tiến lại nằm đè lên cô. Cô chủ động đưa tay vòng qua sau cổ anh, ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù trong đêm tối khó mà nhìn kỹ được anh.
“ Cảm ơn anh.” Nếu không phải do anh đến kịp thời, người nằm trên vũng máu đã là cô rồi.
“ Là do anh không bảo vệ được em và các con.” Giờ này anh vẫn còn tự trách bản thân.
Không gian bỗng dưng yên tĩnh, yên tĩnh đến độ chỉ có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
“ Ngủ thôi!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng nói.
Cô tưởng rằng cơ thể đang đè lên cô sẽ lăn xuống, nhưng không ngờ anh lại dùng miệng mình chặn ngay bờ môi cô, chiếc lưỡi tiến vào trong không chờ đợi, cô hoàn toàn không nghĩ được gì.
“ Ưm......” Không biết từ lúc nào, quần áo cô chỉ còn lại một nửa trên người.
Hai ngày nay, hai người không có với nhau được 1 nụ hôn, một nụ hôn đột ngột như vậy khiến cả hai bên đều thở gấp, khắp căn phòng rộng lớn quyện lẫn trong không khí một sự mơn chớn lãng mạn.
“ Cảnh Thần Hạo!” Khi nãy rõ ràng cô nói là đi ngủ mà.
Đối mặt với câu trách của cô, đại boss không cãi lại mà chỉ cười, tay vẫn cởi quần ngủ của cô, miệng nói, “ Vợ yêu, em vừa nói ngủ thôi đúng không! Lẽ nào không phải là ngủ với em à?”
“ Đương nhiên không phải vậy, Cảnh Thần Hạo anh đi ra! Xuống khỏi người em!”
Cảnh Thần Hạo ngồi dậy thật, mặc dù trong phòng có mở điều hòa nhưng khi nãy có lồng ngực ấm áp của anh áp lấy, cô hoàn toàn không thấy lạnh.
Nhưng giờ, thân trên của cô không mặc gì, Cảnh Thần Hạo thì ngồi trên người, cô cố gắng quờ tay tìm chăn cũng chẳng thấy đâu.
Trong đêm đen, cô tức tối nói, “ Xuống có nghĩa là cút hẳn xuống khỏi người em, không phải là ngồi đó!”
Đôi chân cô định đưa lên huých anh mới phát hiện quần lót cũng chẳng dính trên người nữa.
Cô tức nghiến răng nghiến lợi, anh ta cố ý mà!
“ Anh trả lại chăn cho tôi!”
“ Được......”
Chiếc gối cô đang nằm bị anh kéo mạnh đi sau đó anh lại nằm đè lên người cô, áp sát tai cô thì thầm, “ Vợ yêu, chăn hình người em có thích không?”
“ Không thích!” Cô thích mới lạ.
Làm gì có anh chồng nào như thế này, đắp anh lên người thì anh đắp cái gì?”
Cô đưa tay sờ lên lưng anh, không có lấy một mảnh vải che chắn, “ Trời mùa đông đấy, Cảnh Thần Hạo, anh mau đắp chăn lên!”
Ai mà biết cô vừa dứt giọng, tư thế của hai người lập tức hoán đổi cho nhau.
Cô ở trên, anh ở dưới.
Trong màn đêm mịt mù, Gương mặt Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng chốc đỏ ửng.
“ Hóa ra vợ anh hôm nay muốn ở bên trên à, đáp ứng em luôn!”
“ Đáp ứng cái đầu anh, em không muốn động đậy tý nào!”
“ Để anh......”
Bùi Nhiễm Nhiễm cứng họng, nhưng đạn đã vào nọng, khó mà không bắn.
Hơn nữa cô muốn được cựa mình trong qua hệ này!
......
Tại nhà Lâm Tri Hiểu.
Cô đang đắp mặt nạ, tay cầm bịch khoai tây chiên, vừa cuộn mình trên so fa xem ti vi.
Cuộc sống vẫn êm đềm và thư thả như bao ngày.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Cô kỳ lạ đứng dậy, qua mắt thần trên cửa, cô nhìn ra ngoài. Khi nhìn thấy gương mặt của Thích Thịnh Thiên, phản ứng đầu tiên của cô là, nếu cô không mở cửa, tối nay anh ta có tiếp tục giả vờ ăn vạ ngoài cửa nữa để lừa dối trái tim nhỏ bé thuần khiết của cô không?
“ Lâm Tri Hiểu, Tri Hiểu, Hiểu......”
Lâm Tri Hiểu nghe thấy tiếng Thích Thịnh Thiên dóng tên cô như ai oán, cô liền lập tức mở cửa.
Dù sao là cô nợ anh, hơn nữa những 250 vạn.
Hay là cô cứ trả anh một vạn trước đã, còn 249 vạn?
Nhưng cái tên Thích Thịnh Thiên này sau khi đưa thẻ cho cô, cô rút tiền xong trả lại cho anh, không ngờ anh ta không lấy.
Làm cho đến giờ cô vẫn nợ 250......vạn.
“ Thích tổng, tối nay anh lại rảnh rỗi đi dạo vậy!” Cô vừa mở cửa ra đã đón tiếp anh bằng một nụ cười.
“ Đừng cười, mặt nạ của em nhàu rồi.” Thích Thịnh Thiên vừa nhìn cô đã thấy buồn cười, “ Lâm Tri Hiểu, em mua mặt nạ gì vậy?”
“ Mặt nạ bùn rong biển, nói anh cũng không hiểu!” Lâm Tri Hiểu quay người vào nhà.
Đột nhiên cô thấy nhớ lúc Dương Dương và Noãn Noãn còn ở đây! Lúc đó nhà nhiều người lại vui vẻ, giờ chúng nó đều ở trên giường bệnh cũng chẳng biết đã đỡ hơn chưa.
Thích Thịnh Thiên ngồi xuống cạnh cô, mặc dù không nhìn thấy được sắc mặt cô nhưng qua ánh mắt, anh cũng nhìn thấy được cô đang trầm tư suy nghĩ.
Có nhất định phải vậy không?
Anh chỉ bước vào thôi mà làm gì nhiều tâm sự vậy?
“ Rộp rộp!”
Thích Thịnh Thiên nhìn cô ăn khoai chiên, khi nãy còn có vẻ buồn bã giờ lại bắt đầu ăn uống rồi sao?
Trạng thái thay đổi nhanh hơn cả thời tiết!
“ Mở nước tắm cho tôi.”
“ Hả?” Trong miệng Lâm Tri Hiểu vẫn đang nhai khoai chiên, cô quay sang nhìn anh.
Bộ dáng đó chẳng khác gì nghe thấy chuyện hài tiếu lâm.
Lâm Tri Hiểu giao gói khoai chiên trong tay vào tay anh, “ Thích tổng, đây là nhà tôi.”
“ Tôi biết!” Thích Thịnh Thiên cầm lấy một miếng khoai chiên bỏ vào miệng, thứ này có ngon không?
“ Cho nên?” Thích Thịnh Thiên hỏi lại Lâm Tri Hiểu đang ngây người.
“ Cho nên?” Lâm Tri Hiểu giơ tay, nhún vai. Anh còn hỏi cái gì nữa chứ, “ Cho nên nước tắm của anh không ở nhà tôi, mời anh đứng dậy quay sang phải, bước 10 bước, mở cửa và đi khỏi đây.”
“ Tiền thuê phòng ở đây bao nhiêu một tháng? Tôi thuê.” Anh không tin cô có thể cứng như vậy!
“ Xin lỗi, không cho thuê.” Sống chung với Thích Thịnh Thiên dưới một mái nhà, đầu cô chưa bị chết máy!
Người phụ nữ này, loanh quanh bên Cảnh Thần Hạo lâu đâm ra to gan thật.
“ Em có biết có bao nhiêu cô muốn được tôi đãi ngộ như vậy mà không được không?” Mà cô lại có phúc không biết hưởng, được ù mà không hay.
“ Cho nên anh càng phải đi kiếm mấy cô chịu thu nhận cho anh ở lại ấy!” Nói gì cô cũng không muốn.
Thu nhận......
Anh đường đường là nhị thiếu của Thích gia, từ bao giờ trở thành kẻ phải để cho con gái thu nhận về nhà kia chứ.
Thích Thịnh Thiên đột nhiên xích lại gần cô, nhìn đôi mắt lộ ra dưới chiếc mặt nạ kia, nghiêm túc nói, “ Nếu như, anh nghèo rớt mồng tơi, em có chịu thu nhận anh về đây ở không?”
“ Sao lại có chuyện đó được, giả định này của Thích tổng không thể nào xảy ra, có lùi 1 vạn bước mà nói, cho dù anh có nghèo rớt mồng tơi thì chỉ cần Cảnh Thị vẫn còn đó, Cảnh tổng sẽ không tiếc tiền cho anh tiêu đâu.” Hình như khoảng cách giữa họ hơi gần quá.
Đôi tay cô chống lên so fa, chậm chạp lùi lại phía sau.
Cô chỉ cần cử động, Thích Thịnh Thiên cũng chuyển động theo, bịch khoai chiên phút chốc rơi xuống nền, văng ra tung tóe.
“ Nếu như tôi cãi nhau với Hạo ca thì sao? Anh ấy không quan tâm tôi ra sao nữa thì sao?” Anh rất muốn biết người phụ nữ trước mắt anh có lương tâm hay không.
“ Đến lúc đó hẵng hay!” Lâm Tri Hiểu nhỏ nhẹ nói, còn tiếp tục lùi cô sẽ rơi xuống đất mất.
Đột nhiên, cảm giác eo cô bị thắt chặt lại, phần trên cơ thể sáp lại gần anh đến độ mặt nạ trên mặt dính lên mặt anh.