“Lập tức!” Lâm Tri Hiểu quay lưng cầm điện thoại liền gọi số điện thoại của bác sĩ, sau khi nhận được trả lời cầm lấy kéo căng thẳng bất an nhìn vào anh.
“Có phải nên cầm máu trước?” Cô thực tình không nhẫn tâm tiếp tục nhìn nữa.
“Cô đừng nhúc nhích, có thể trên đầu còn có mảnh vỡ.” Anh đã dần dần cảm giác được đầu óc có chút choáng váng rồi.
Thích Thịnh Thiên bảo cô đừng nhúc nhích, cô quả thật không nhúc nhích thật, đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn về phía cửa, “Bên cạnh bên cạnh nữa là phòng của anh……”
“Vậy cô còn ngây ở đó làm gì? Không đỡ tôi qua đó!” Thích Thịnh Thiên đưa tay về phía cô, yếu ớt như là sắp muốn ngã nhoài xuống vậy.
Lâm Tri Hiểu lập tức vứt cây kéo lên giường, đỡ Thích Thịnh Thiên đi về phía phòng anh, bọn họ vừa đến trước cửa phòng, bác sĩ và y tá cũng vừa tới.
Nhìn thấy trên đầu Thích Thịnh Thiên chảy máu, bốn mắt nhìn về phía kẻ gây họa là cô.
Trời ơi! Cô không phải cố ý thật.
Nếu như cô biết Thích Thịnh Thiên đi vào, cho cô cả ngàn cái gan cũng không dám ném anh!
Bình hoa đó còn không biết đắt bao nhiêu! Ngày mai cô sẽ phá sản chắc rồi.
Quả nhiên như lời Thích Thịnh Thiên nói, trong tóc anh còn có những mảnh vỡ rất nhỏ, may mà cô nhớ đến còn có bác sĩ, nếu không cô nhất định sẽ hại chết Thích Thịnh Thiên.
Băng bó xong, bác sĩ và y tá đã rời khỏi, chỉ còn lại Lâm Tri Hiểu ở đây chăm sóc bệnh nhân.
Thích Thịnh Thiên nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, bờ môi không những tái xanh, còn có chút khô cằn.
Lâm Tri Hiểu cầm thuốc trong lòng bàn tay, bưng ly nước ấm đưa đến trước mặt anh, “Thích tổng, uống thuốc trước, rồi ngủ tiếp.”
Đáp lại cô là sự yên lặng dài dẳng, Thích Thịnh Thiên ngay cả mắt cũng không nhìn lên, trông như ngủ thiếp đi rồi.
“Thích tổng? Nếu như anh ngủ rồi, vậy thì không uống nữa.” Cô dự định đặt xuống, nhưng vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng khò khè của Thích Thịnh Thiên.
Khả năng làm việc khá tốt đấy, EQ hình như có chút thấp……
“Tôi chẳng phải thấy anh ngủ rồi không nhẫn tâm quấy nhiễu anh thôi! Anh nếu như có thể ngủ được rồi vậy chứng minh anh không sao.” Vừa nãy bác sĩ nói, thuốc trên tay cô là thuốc giảm đau, an thần đấy, anh nếu như có thể ngủ được, thuốc không cần uống nữa.
Thích Thịnh Thiên gian nan mở to mắt nhìn cô, từ từ nhả ra hai chữ, “Đút tôi!”
“Vậy tôi đỡ anh dậy trước.” Lâm Tri Hiểu đặt ly nước và thuốc trên tay xuống, cúi người đi đỡ Thích Thịnh Thiên.
Nhưng lại rất bi kịch phát hiện ra, sức lực của cô không ngờ lại đỡ Thích Thịnh Thiên không lên nổi!
Tất cả trọng lượng trên người anh hình như đều dựa dẫm vào cô, và bản thân anh không dùng tí sức lực nào.
“Thích tổng, hay là anh nằm uống đi!” Hai cánh tay cô đã ê ẩm rồi, nhưng anh chỉ là hơi nhúc nhích một chút, cự ly ngồi dậy còn khá xa.
“Cô không biết dùng miệng đút sao?” Thích Thịnh Thiên nhắm mắt nói một câu, trong lòng có sự mong đợi âm thầm.
Trong đầu hiện ra xúc cảm mềm mượt ngày ấy, trong lòng anh bắt đầu có chút xúc động.
Lâm Tri Hiểu chăm chú nhìn vào bờ môi tái xanh của Thích Thịnh Thiên, cũng nhớ đến hình ảnh ngày ấy Thích Thịnh Thiên dính phải son trên môi cô, “Thích tổng, anh muốn mùi vị son thế nào? Hay là tôi tặng anh một cây, anh bây giờ có thể yên tâm đi ngủ rồi!”
Cô không hề muốn đút anh uống thuốc, nụ hôn đầu mất rồi đã thôi, cô không hề muốn lần thứ hai lại trao vào tay anh.
Thích Thịnh Thiên đã choáng đến không chịu được, nhưng vẫn tỉnh táo nghe được cô nói tặng son cho anh, còn bảo anh yên tâm đi ngủ.
Người phụ nữ này quả nhiên không dễ đối phó, anh đã bị thương thành như thế, cô còn không chút động lòng!
Thế là, Thích Thịnh Thiên hơi mở to mắt, nhìn vào vị trí tay của cô, dùng hết sức giơ tay lên, dùng sức nắm lấy.
Phù……
Cuối cùng có thể yên tâm đi ngủ rồi, không cần lo cô bỏ trốn nữa……
“Thích tổng? Thích tổng?” Lâm Tri Hiểu cúi đầu nhìn vào cánh tay của mình, cố gắng muốn vùng vẫy ra, nhưng lại phát hiện căn bản không thoát ra được.
Không lẽ anh dùng sức không dùng vừa nãy để lại tới tận bây giờ sao?
“Thích Thịnh Thiên!” Cô lại la lên một tiếng, không nghe thấy Thích Thịnh Thiên trả lời, nhưng lại nghe thấy hơi thở nhè nhẹ.
Anh không ngờ ngủ thiếp đi rồi……
Vậy cô phải làm sao?
Cô hôm nay bận rộn nguyên ngày, cũng buồn ngủ lắm rồi!
Rất muốn đi ngủ!
Ở bên giường đứng được một tiếng đồng hồ, mí trên và mí mắt dưới của cô không ngừng đánh nhau, sắp cầm cự không nổi rồi.
Cô tít mắt nhìn xuống chiếc giường lớn của Thích Thịnh Thiên và anh bây giờ đang nằm ở giữa giường, nhưng vị trí bên trái cô nằm lên vẫn có thể ngủ được.
Giường lớn chính là có điểm tốt!
Nghĩ đến đây, cô lập tức tháo giày ra, vén mền lên chui vào đấy, nghiêng người nằm ở cạnh giường, tay của Thích Thịnh Thiên bị cô đè xuống cổ vững vàng, duy trì suy nghĩ nếu như Thích Thịnh Thiên dựa qua đây cô liền có thể lăn xuống giường ngay, ngửi mùi thuốc thoang thoảng dần dần tiến vào giấc ngủ.
Cô quả thật buồn ngủ rồi!
Tuyết rơi cả đêm ở buổi sáng dừng hẳn, mới vừa 6 giờ, trời đã sáng rồi, màu tuyết trắng rọi chiếu khắp nơi, làm sáng trưng trang viên và phòng bệnh.
“Uhm……” Lâm Tri Hiểu theo thói quen muốn trở người, nhưng cô vừa có động tác này, ý thức được gì không dám nhúc nhích!
Cô vào lúc nào lăn vào lòng của Thích Thịnh Thiên?
Hơn nữa lúc này sau lưng cô còn có thứ gì đó cứng cứng đè vào cô……
Thích Thịnh Thiên lại là vào lúc nào nằm nghiêng người ngủ?
Trong giấc mơ tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi!
Tư thế ôm nhau mập mờ này, Lâm Tri Hiểu căn bản không dám nhúc nhích, cô chỉ là muốn nằm trên giường ngủ một giấc thôi, tại sao lại khó khăn như thế?
Một tay khác của Thích Thịnh Thiên để trên eo cô vững vàng, cơ thể cô gần như là cứng đơ, với cự ly mm từ từ di chuyển về hướng cạnh giường, chẳng sợ là chia cách một chút, đừng đè vào cô là được.
Không mấy dễ dàng di chuyển được một tí, má đỏ ửng vì xấu hổ trước khốn cảnh không biết làm sao này, đang mở to miệng hít thở, cô nhất định phải nghĩ ra cách im hơi lặng tiếng rời khỏi, tốt nhất là đừng kinh động đến Thích Thịnh Thiên.
Quyết đoán ra tay với cái tay ở phần eo, từ từ tiến vào đấy, ngón tay vừa đụng vào làn da của anh, xúc cảm trơn trượt khiến cô lập tức rút tay về.
Cô lớn đến ngần này lần đầu tiên tiếp xúc gần như thế với đàn ông, nhưng không ngờ đến lại là tình huống như thế.
Xấu hổ đến không tả được……
Trên đầu cô còn hơi thở nhè nhẹ, Thích Thịnh Thiên vẫn chưa tỉnh, nhưng anh chưa tình, tại sao lại trỗi dậy rồi?
Đàn ông đúng chỉ là thứ dùng phần dưới để suy nghĩ, đáng sợ quá!
Cô lại một lần hướng về phía cánh tay anh, lần này vẫn chưa chạm đến tay anh, đột nhiên cơ thể cô bị anh ôm lấy, dựa sát vào lòng anh, hai thân thể dính chặt vào nhau, không một chút khe hở.
“Thích tổng? Anh dậy rồi sao?” Cô cố gắng ngẩng mắt muốn nhìn rõ Thích Thịnh Thiên lúc này có mở mắt không.
Nghe được tiếng hơi thở của anh hình như đã tỉnh rồi.
Đầu có Thích Thịnh Thiên rất đau, cũng trách tối hôm qua Lâm Tri Hiểu không có cho anh uống thuốc giảm đau, nhưng so với thuốc giảm đau anh bây giờ cần mau thứ khác quan trọng hơn.