Trong khi anh lúc nào cũng chỉ có mỗi 1 người phụ nữ đó là Bùi Nhiễm Nhiễm, thậm chí đến lúc họ kết hôn, còn công khai nói 1 câu đến giờ này cô vẫn còn nhớ.
Anh nói, “Nhiễm Nhiễm, em biết rõ là, người anh yêu là em.”
Cô cười haha, cô y tá bên cạnh không hiểu nên nhìn cô ta, “Cần gọi người nhà đến không?”
Cô lắc đầu, không cần gọi, gọi cũng không đến.
Nghe tiếng bước chân cô y tá xa dần, cô dường như nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là hình ảnh của Bùi Nhiễm Nhiễm và Âu Dương Lập, cô hận đến nỗi cắn chặt 2 hàm răng lại.
Cả đời này cô ghét người phụ nữ họ Bùi, bất kể là Bùi Nhiễm Nhiễm hay Bùi Dĩ Hàn!
Cô đều ghét, ghét vô cùng.
Cô không biết vì sao từ ngày hôm đó gặp Bùi Nhiễm Nhiễm xong thì không gặp lại cô ta nữa, nhưng cô thấy may mắn là Âu Dương Lập cũng không gặp cô ta, bên cạnh anh vẫn là con Hòa Miêu người bị cô sai người đánh đến nhập viện.
Kết cục của cô trước sau gì cũng giống cô ta, trong lòng Âu Dương Lập vốn không thích người phụ nữ khác.
Điều này mang đến cho người ta có cảm giác, anh còn si tình hơn cả Cảnh Thần Hạo.
Chỉ vì 1 đôi mắt giống nhau, Cảnh Thần Hạo đã xem cô ta là vật thay thế rồi?
Ngoài cửa sổ tuyết càng ngày càng lớn, cô cầm lấy túi xách của mình, điện thoại bên trong đã tắt, cô mới phản ứng lại, khó trách y tá vừa hỏi câu đó, nếu điện thoại cô mới, sớm đã liên lạc với người nhà cô.
Cô không nghĩ đến chiếc bụng đang đau của mình, mặc áo khoác lớn, chuẩn bị xuất viện.
......
Rất nhanh đã đến thứ 6, Lâm Tri Hiểu vốn không có thói quen đi trễ, cho nên mới sáng sớm đã chuẩn bị xong, cứ yên lặng mà đợi.
Đến giờ cô còn chưa gặp người trong bức ảnh, do mẹ cô nói người đó không thích chụp ảnh, thì ảnh giấy tờ cũng được.
Lòng hiếu kỳ của cô cũng không được đáp ứng, quá đáng thật.
Cô vô cùng nghi ngờ bốn chữ “cực kỳ ưu tú” thốt ra từ miệng của mẹ cô đó, có phải là cực kỳ xấu xí không!
Nghĩ đến đây, cô thấy mình không ngồi được nữa, cứ không ngừng nhìn cửa sổ, nhưng không biết ai là Tiết Mộ.
Bên ngoài căn tin, Thịnh Thích Thiên ngồi trên xe cũng nhìn chằm chằm cửa sổ, sau khi anh nhìn thấy Tạ Mộ, anh lập tức từ trên xe bước xuống.
Rõ ràng là nhìn trên hình khá nho nhã, một biểu anh tài, nhưng khi nhìn thực tế thì không như vậy, nếu so với anh ta thì kém xa.
Anh bước đi nho nhã về phía hắn, “Anh em!”
Tiết Mộ nghiêng đầu nhìn anh ra, áo khoác đen cứ đong đưa theo gió, “Có việc?”
Anh từ tốn đi tới, cử chỉ tự nhiên, 1 tay đút vào túi áo, mắt cúi xuống, lười biếng đáp, “tôi gọi Tạ Mộ?”
“Tại hạ tên Tiết.”
“Chính là anh!” Anh nhanh chân đến trước mặt anh ta, “Chuyện là vậy, tôi và bạn gái tôi cãi nhau, lúc người nhà hỏi cô ấy có bạn trai chưa, cô ta nói chưa, nên sắp xếp cho cô ta xem mắt, bây giờ chúng tôi hòa giải rồi, cho nên anh có thể về rồi!”
“Bạn gái anh là?”
“Lâm Tri Hiểu đó!” Anh ôm vai hắn ta, đi về hướng xe của Tiết Mộ, “Người phụ nữ như cô ấy, tính khí không tốt lắm, tôi chỉ là có 1 ngày không mua hoa hồng về tặng cô ấy thôi? Cô ấy lại chiến tranh lạnh với tôi, tôi thấy anh là đàn ông tốt, không thể để cô gái như vậy làm lỡ anh được! Cô ấy không thích hợp với anh đâu biết không?”
Anh còn chu đáo đưa anh đến tận cửa, “Có cần tôi mở cửa xe giúp anh không?”
Cả người Tiết Mộ bị ép đến cứng đơ, nghe lời anh ta nói, thật là không thể không tự mở cửa, rồi ngồi vào trong.
Thích Thịnh Thiên đóng cửa trước lại, anh quay người về hướng xe mình, người đàn ông này xem ra không tệ, thực là quá chán, không có chút hương vị của tình địch.
“Anh gì ơi...”Đằng sau vọng lại giọng nói của Tiết Mộ.
Thích Thình Thiên quay người cười nói “Còn có việc gì không?”
Tiết Mộ dựa vào cửa xe thăm dò, “Cô ấy đến đây chưa? Tôi có thể vào trong nhìn cô ấy không? Dù sao quen thêm người bạn cũng không tệ.”
“Không, tôi chỉ đến thông báo anh thôi.” Anh đến trả lời cũng không muốn.
“Ồ.” Tiết Mộ thu đầu lại, chiếc xe trước mặt anh dần đi mất.
Sau khi thấy xe anh ta đi, Thích Thịnh Thiên mới từ từ vào trong, Lâm Tri Hiểu vẫn còn ngồi trong uống trà, cô thật là khoan dung mà.
Anh ngồi kế bên bàn cô, gọi phục vụ, gọi món.
Lâm Trí Hiểu nghe thấy giọng anh, lập tức quay đầu, “Thích Tổng, sao anh lại ở đây?”
Chẳng lẽ anh cũng đến xem mắt? Người này sao kỳ quái vậy?
“Ăn cơm.” Anh lật thực đơn, chỉ ngón tay lên đó, “Cái này, cái này, cái này...”
Lâm Tri Hiểu thấy anh gọi nhiều món như vậy, lại thấy anh có 1 mình, nhăn mày, cúi mặt xuống.
Sao vẫn chưa đến, không phải nói là cực kỳ ưu tú sao? Người Ưu tú sao lại đến trễ như thế?
Cô sờ cằm, Thích Thịnh Thiên ở bên cạnh cô, gọi 1 bàn đồ ăn, cô đói quá!
“Cô ơi, xin hỏi giờ cô gọi món được chưa?” Người phục vụ đột nhiên đến bên cạnh, lịch sự hỏi.
“Gọi.....sao?” Người cô đợi còn chưa đến!
Có phải cô nên gọi trước, đợi người kia đến rồi có thể ăn ngay không?
Chủ ý này không tệ.
Mắt cô sáng lên, nói chắc nịch, “Gọi!”
Thích Thịnh Thiên nghe cô nói, từ từ nghiêng đầu qua, “ Đói thì qua đây ăn, cũng lắm hắn đến chúng ta ăn chung, tôi sẽ im lặng ngồi đây làm cái bóng đèn, cô xem tôi gọi nhiều món vậy 1 mình tôi cũng ăn không hết, thật lãng phí!”
Anh còn biết hai từ “lãng phí” viết sao hả? Chẳng phải anh luôn như vậy sao.
Người phục vụ đứng giữa nhìn bọn họ, rất khó xử.
“Còn không qua đây?” Thích Thịnh Thiên liếc nhìn cô, cô đợi được Tạ Mộ mới lạ.
Nhưng người cô xem mắt đúng là Tạ Mộ.
“Ngại quá! Tôi qua bàn bên đó.” Cô cầm túi xách, đi qua đối diện Thích Thịnh Thiên, người phục vụ liền mang chén và đũa qua đó.
“Thích tổng, anh đến nhìn tôi xem mắt sao?”
“Tôi muốn đến xem ai xui xẻo như thế, lại xem mắt với cô.” Anh giả như không quan tâm.
Lâm Tri Hiểu bực mình nén hơi xuống thật là muốn qua đó xé nát miệng quạ của Thích Thịnh Thiên.
Nhưng cô lại không làm vậy, cầm đũa lên, hóa bi thương vào đồ ăn, bắt đầu ăn.
Khi cô ăn no nê, không gượng nỗi, người đàn ông ưu tú của cô vẫn chưa đến.
Sau đó cô có chút bực mình, mới lần đầu xem mắt đã bị cho leo cây, điều này sẽ gây bất lợi cho những lần sau.
Cô sờ cằm, từ từ nhìn Thích Thịnh Thiên, mắt đầy nghi ngờ, “Sao anh ta không đến?”
Hỏi anh cũng không có đáp án, nhưng giờ cô thấy rất bực mình.
Thích Thịnh Thiên nhìn đôi mắt có đọng nước của cô, đột nhiên có cảm giác đã làm việc xấu.