Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 248



Lâm Tri Hiểu ngồi trên ghế nhìn trước trái nhìn phải, trong lúc lơ đãng lại thấy được Hòa Thảo che kín người, mặc dù chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng cặp kia trong suốt như nho đen đó, cô nhìn cái là có thể nhận ra ngay.

Bốn mắt nhìn nhau, Hòa Thảo cũng nhận ra cô, gật đầu với cô, xem như ra hiệu rồi.

Lâm Tri Hiểu liếc mắt sang phía đối diện cô, còn có một tách cà phê, cô đột nhiên nhớ tới Hòa Miêu, cô ta cũng sẽ không ở đây chứ?

Cô lo lắng nhìn về phía toilet, sự lo lắng của cô nhất định là dư thừa, Nhiễm Nhiễm làm sao có thể thua trước mặt Hòa Miêu được, hiện giờ cô ấy đã không còn thích Âu Dương Lập, có Cảnh Thần Hạo ở đây, Âu Dương Lập có là gì!

An tâm rồi! Nhiễm Bưu Hãn lợi hại như vậy!

Nhưng mà, Lâm Tri Hiểu nghĩ sai rồi, Bùi Nhiễm Nhiễm không có gặp Hòa Miêu trong toilet, mà là như kỳ tích gặp được Liêu Vi.

Thế giới này có lúc thật sự rất nhỏ.

Tính ra thì cô ta đã mang thai được hơn một tháng mấy gần hai tháng rồi, bụng dưới còn chưa có nhô ra, cô chỉ nhàn nhạt nhìn qua, rửa tay, xoay người, dự định rời đi.

“Đợi chút!” Liêu Vi tắt vòi nước, xoay người nhìn cô.

“Âu Dương phu nhân, có việc sao?” Cô chỉ nhìn cô ta một cái thôi mà, có cần phải nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén phẫn hận như thế không, giống như cô phạm vào tội ác tày trời vậy?

“Cô không nói chuyện đó cho người khác biết chứ?” Cô lúc trước đối xử như thế với cô ta, còn kéo cô ta vào trong đài phun nước, cô không tin cô ta tốt bụng như vậy giữ bí mật giúp cô!

Bùi nhiễm nhiễm rất không biết nói sao với thái độ của cô ta, lúc nhờ vả người ta còn ngạo mạn hất cằm lên, quả nhiên là Liêu Vi, qua lâu thế này vẫn không thay đổi.

“Không phải mỗi một người đều giống như Âu Dương phu nhân vậy, miệng lớn như thế.” Cô xoay người đi ra ngoài.

Liêu vi thấy thái độ của cô như vậy, có chút gấp, đứa con là vốn liếng cuối cùng của cô, nếu như bị Âu Dương Lập biết hiện tại Bùi nhiễm nhiễm đã trở về, anh ta chắc chắn không để cho cô sinh đứa bé này ra.

Nói đúng hơn là, bất kể thế nào anh ta đều không muốn, nếu không thì mấy năm qua con của Âu Dương Lập đã chạy khắp đường rồi!

Rõ ràng đã phản bội Bùi Nhiễm Nhiễm, còn giả bộ làm ra cái mặt thâm tình, nhưng cô chẳng phải cũng thế sao, cô chính là thích anh ta, dù anh ta không thích cô.

Cô phút chốc bước lên, một phát bắt được cổ tay của cô ta, “Bùi Dĩ Hàn, tôi xin cô, cô tuyệt đối nhất định không được nói ra, chuyện lúc trước là tôi không đúng, tôi thề về sau tuyệt đối sẽ không làm hại cô nữa! Tôi chỉ muốn con tôi có thể bình an sinh ra.”

Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng rút tay ra, mỉm cười nhìn cô, gương mặt vàng như nến mang theo theo nụ cười, nhìn vào lại có chút cảm giác hiền từ, thế nhưng Liêu Vi biết cô ta không phải.

“Âu Dương phu nhân, tôi sẽ không nói lung tung, ngược lại dường như chính cô không quản tốt miệng của mình.” Cô còn không đến mức táng tận lương tâm làm gì với một thai phụ.

Liêu Vi lập tức che miệng, thần sắc lo lắng nhìn toilet đằng sau, bên trong không có chút động tĩnh nào, thế nhưng cái gì cô ta cũng không dám nói, đi ngang qua cô, nhanh chóng rời khỏi.

Bùi Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ đi ra ngoài, theo lý mà nói, hiện tại cô ta đang mang thai không phải nên vui sao? Dù cho Âu Dương Lập không thích đứa bé, thế nhưng Tào Lệ Phi sẽ thích, có bà ta ở đó Âu Dương Lập cũng sẽ không để cô ta bỏ đứa bé, tại sao cô ta lại lo láng như vậy?

Sau khi cô ra ngoài, cầm lấy túi xách liền cùng Lâm Tri Hiểu ra ngoài, “tớ vừa mới nhìn thấy Liêu Vi đi ra, các ngươi nói cái gì rồi? Bộ dạng cô ta như bị đả kích vậy.”

“Tự dọa mình mà thôi.” Cái gì cô cũng chưa nói.

Cảnh Thần Hạo đều chưa hề nói, hiện giờ cô căn bản cũng không có chuyện gì giấu diếm Cảnh Thần Hạo, nhưng vẫn chưa nói. ------------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel-------

“Được rồi được rồi, không nghĩ chuyện này nữa, mục đích chính hôm nay của cậu chính là dùng con mắt chuyên nghiệp cậu giúp tớ trưng diện thật đẹp, tuần sau đi xem mắt.” Lâm Tri Hiểu khoác tay cô, xúc động đi trên đường dành riêng cho người đi bộ.

Hòa Thảo ngồi ở một góc hẻo lánh, nhưng vừa rồi còn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm và Lâm Tri Hiểu ra ngoài, Hòa Miêu qua mấy phút sau mới đi ra ngoài.

“Sao em lâu thế, còn đi dạo phố không?” Cô nhỏ giọng nói.

Hòa Miêu nhớ tới vừa nãy nghe được, Liêu Vi mang thai, cô ta đã có em bé, không ngờ lại xảy ra chuyện này, cô tuyệt đối không cho phép

Nếu như cô ta đã mang thai, cô làm sao còn đến bên anh Âu Dương được chứ, con của cô ta không thể giữ lại!

Cô ra vẻ bình tĩnh cầm tách cà phê truớc mặt lên, cười cười, “không đi nữa! Em có chút không khỏe, em đi về trước.”

“Vậy à? Vậy chúng ta mau đi thôi!” Hòa Thảo cầm túi xách kế bên lên, nhìn cô ta chuẩn bị đứng dậy.

Hòa Miêu uống một ngụm cà phê ấm bụng, cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Hôm đó Bùi Nhiễm Nhiễm cùng Lâm Tri Hiểu mua được hai bộ quần áo, thật sự đi cắt tóc ngắn, tóc ngắn ngang vai hơi uốn màu nâu, mặc dù trước kia cô đã rất đẹp, nhưng kiểu tóc ngắn gọn, cảm giác khác hoàn toàn,

Cho nên đi về rất trễ, dứt khoát ăn luôn cơm tối ở bên ngoài mới từ từ về nhà.

Mang theo một thân gió lạnh đi vào cửa, liền đụng vào một lồng ngực ấm áp, sau đó ôm lấy cô thật chặt, lạnh không?

“Không lạnh.” Cô lo lắng mình không về nữa, người nào đó thật sự sẽ nổi giận.

“Anh lạnh.” Cảnh Thần Hạo ôm chặt lấy cô, lúc đi nói là sẽ xong sớm về sớm, ngược lại cô về khá sớm, chín giờ tối mới trở về.

Anh đang nói mê sảng sao? Trong phòng có điều hòa, có máy sưởi, vả lại hiện giờ anh đang mặc một bộ đồ ngủ, cô đều cảm thấy anh nóng, anh lại còn nói anh lạnh.

“Cảnh thần hạo, anh phải làm gương cho con, không thể nói xạo.” Cô nhúc nhích người, ôm quá chặt, cô cảm giác hô hấp của mình cũng có chút khó khăn.

“Em nói dối không ít sao?” Anh đưa tay đóng cửa, ôm cô đi vào bên trong.

Không chơi với người ghi thù như thế!

Thân thể của cô vung lên, bị quăng lên giường lớn, cô rất muốn linh hoạt lăn đi, phát hiện quần áo trên người có chút dày, động tác có chút không linh hoạt, lăn một chút, liền bị anh bắt lấy mắt cá chân, kéo một phát tới chỗ anh, cơ thể liền nằm ngay mép giường.

Động tác của anh quá nhanh, người cô vừa mới đứng lên, vì tránh không bị ngã xuống, hai tay vòng qua eo anh, ngửa đầu nhìn anh, “ông xã, xin được nghỉ phép!”

“Em nói cái gì?” Sao anh không nghe thấy!

“Thời tiết hôm nay không tệ.” Cô nghiêng đầu nhìn trời đã tối đen như mực ở bên ngoài, nói bậy một cách trang nghiêm.

Anh cúi đầu tới gần cô, mặt mày cười cười nhìn cô, đưa tay kéo khăn quàng cổ ra, “em còn nhớ rõ lời thề lúc trước của anh không?”

Khăn quàng cổ từng tấc từng tấc rời khỏi, cô cảm giác cổ lành lạnh, hơi thở tỏa ra khi anh nói bên tai cô, cô lại cảm thấy ấm ấm.

Cô mới không muốn nói tới lời thề mà anh đã từng thề, ngậm miệng không nói, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh.

Nhìn cái miệng nhỏ ngậm chặt của cô, nghiêng đầu hôn xuống, áo khoác trên người liền không cánh mà bay, rõ ràng cô mới vừa rồi còn đang ở mép giường giờ đã nằm ngay giữa giường.

“Ông xã, lạnh quá a! Em muốn mặc quần áo đi ngủ, không muốn cởi!” Cô híp híp mắt, mắt cười cười nhìn anh.

“Cởi trước, đợi lát nữa giúp em mặc.” Động tác của anh không có dừng lại chút nào.

Từ khi vào đông đến nay, có ngày mà ban đêm cô mặc quần áo ngủ chứ?

- ----------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel-----------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.