7012.*Mù mặt bệnh không nhận dạng được khuôn mặt (như mù đường)
“Cô ta nói cũng khá đúng, do cô ta phụ trách lên kế hoạch quảng cáo lần này.
“Cái gì! Cậu cho cô ta phụ trách? Gồm cả việc chọn người đại diện?” Thích Thịnh Thiên tròng mắt muốn rớt xuống, nếu chỉ có hai người họ, anh nhất định kêu lớn.
“Có vấn đề?”
“Đương nhiên có vấn đề, nếu dựa vào tiêu chuẩn của cô ta, Lucy nhất định không được chọn.” Thích Thịnh Thiên cố ý nói đến Lucy, anh cảm thấy chuyện này, Cảnh Thần Hạo làm rất kì lạ.
“Dưới đây, sẽ biểu diễn 1 chút cho các vị xem làm sao có thể lịch sự và dùng cách đặc biệt để thể hiện vẻ đẹp hình thể. Xin hai vị phỏng vấn chính cho tôi chút tôn trọng cơ bản nhất.” Cô vừa nói vừa nhìn Cảnh Thần Hạo, trong lời ý rất rõ ràng, hai vị đừng nói chuyện riêng tư với nhau.
Người phụ nữ ngồi phía bên phải tí nữa té ghế, giọng nói khó nghe vậy, còn dùng ánh mắt trách cứ hiển nhiên đối với Cảnh tổng và quản lý Thích!
Mặt Bùi Nhiễm Nhiễm mang nụ cười, nhìn sang ấm trà thanh hoa ở bên, điệu bộ cực kì lịch sử.
Đưa tay cùng đi bộ, đều là cách tốt nhất để thể hiện đường cong ở eo.
Cầm ấm trà, cô đi đến trước mặt Cảnh Thần Hạo, “Lúc rót trà, tay phải để ở đây, trong quá trời đưa tay lên sẽ thể hiện được vẻ đẹp cơ thể. Trung Quốc vẫn luôn chú trọng lễ nghi và văn hóa, từ đây rót, sẽ mang đến hiệu quả khác biệt. Cảnh tổng, không ngại thử xem?”
Cảnh Thần Hạo thấy cô vì rót trà lộ tay trắng ngần, anh đưa tay nắm lấy bàn tay của cô.
“Màu da tay và mặt của cô không giống.” Hai mắt Cảnh Thần Hạo nheo lại, lộ ra tia điều tra.
“Đương nhiên không giống, màu da mặt và màu da cơ bụng của anh có giống nhau không?”
- ----------- --------------
Thích Thịnh Thiên lập tức nhìn bụng của Cảnh Thần Hạo, rắn chắc hiện rõ qua sơ mi đồ tây, lần đầu gặp anh, đã biết anh có cơ bụng?
Cảnh Thần Hạo nhìn đôi mắt đó, đứng lên từ chỗ ngồi, tay vẫn nắm chặt tay cô, “Tên?”
“Bùi Dĩ Hàn.”
Tâm đã lạnh. (Dĩ Hàn là đã lạnh lẽo)
Thích Thịnh Thiên thấy Cảnh Thần Hạo rất kỳ lạ, nhìn chằm chằm xấu nữ không rời, còn hỏi tên. Chẳng qua, xấu nữ này lại cùng họ với người phụ nữ kia…
Cô cố ý ngước đầu nhìn nịnh nọt anh, “Đúng, Bùi Dĩ Hàn.”
Bộ dạng này, khiến anh nhíu mày, “Ngày mới đến bộ lên kế hoạch báo danh, toàn quyền phụ trách kế hoạch quảng cáo sản phẩm mới lần này của Cảnh thị.”
“Không vấn đề. Trước đó, mời Cảnh tổng thả tay tôi ra.”
Người phỏng vấn bên phải mở to mắt, đây là nơi phỏng vấn chọn người quảng cáo, sao biến thành bộ phận lên kế hoạch rồi?
“Cảnh tổng, Lucy đang đợi cậu.” Thích Thịnh Thiên sợ thiên hạ không loạn nói 1 câu.
“Lucy, không quen.” Anh buông tay cô ra, gấp tài liệu lại, ngữ khí lãnh mạc đến không chấp nhận được.
Thích Thịnh Thiên mở to miệng, khoa trương đến không còn chút hình tượng, “Bạn gái tin đồn của cậu, báo chí đã nói 1 tháng rồi, còn thường xuyên đến Cảnh thị. Bây giờ cậu còn không nhớ? Sớm đã nói cậu mù mặt, còn không tin.”
“Mù mặt?” Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu, nghi ngờ.
“Đúng vậy, không nhớ mặt phụ nữ, trong số phụ nữ, chỉ có thể nhớ mặt mẹ mình. Phụ nữ khác, gặp bao nhiêu lần cũng quên.” Thích Thịnh Thiên cố ý bỏ qua 1 người phụ nữ.
Thực ra, ngoài mẹ ra, Cảnh Thần Hạo còn nhớ 1 người phụ nữ khác.
Bùi Nhiễm Nhiễm không tin, sao anh có thể mù mặt được.