Tên đúng như ý nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi ngày thì có đến hơn hai trăm ngày mây mù dày đặc nên người ta gọi đây là núi Vụ Sơn.
Trên núi mây mù lượn vòng quanh, núi Vụ Sơn trong làn mây trắng xóa như ẩn như hiện, hệt chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian. Vì vậy cũng có người gọi đây là núi Tiên.
Núi Vụ Sơn không chỉ có mây mù dày đặc mà nước mưa cũng rất nhiều.
Tưởng Linh Nhi nhớ mình đến đây đã gần một tháng ba mươi ngày, trong đó hơn hai mươi ngày có mưa.
Mưa dầm liên miên tựa như không bao giờ dừng lại.
Tưởng Linh Nhi ngồi bên cửa sổ trong phòng, ngơ ngác nhìn ra ngoài, thấy những hạt mưa nhỏ tí tách rơi không nhịn được đưa tay ra hứng.
Nhiệt độ núi Vụ Sơn hôm nay khoảng năm độ, mở cửa sổ ra lập tức một luồng khí lạnh ùa vào phòng khiến Tưởng Linh Nhi phải run lên.
Nhưng cô lại như không cảm nhận được cái lạnh, đưa tay hứng lấy nước mưa rồi lại trút xuống, động tác như vậy cứ lặp đi lặp lại vài lần.
Cô giống như một đứa trẻ đang nghịch vậy, nghịch một lúc thậm chí còn có thể thấy được bên môi cô hiện lên ý cười.
Ý cười?
Đúng vậy, có lẽ đó là ý cười.
Ngày hôm đó sau khi bị lăng nhục, người đàn ông ma quỷ ấy vẫn chưa đến tìm cô. Cô không cần phải tiếp tục chịu đựng sự hành hạ không giống người đó nữa nên có lẽ là vui mừng.
Nhưng nhìn kĩ lại có thể thấy rõ đó không phải một nụ cười xuất phát từ nội tâm mà là một nụ cười khổ không biết phải làm sao.
Cô giống như một con chim nhỏ bị giam cầm, không thể trốn ra khỏi chiếc lồng để bay lên bầu trời xanh rộng lớn, không có cách nào!
Ở đây gần một tháng, không phải cô chưa từng nghĩ cách trốn thoát. Nhưng cô chỉ được ra khỏi căn phòng này rồi đi đến ban công bên ngoài đi lại một vòng, những nơi khác chỉ cần cô muốn tiến thêm một bước liền có người như âm hồn xuất hiện, ngăn cản đường đi của cô.
Thậm chí cô đã từng nghĩ làm sao để phá mở cánh cửa sổ này rồi từ cột đá cửa sổ trượt xuống dưới. Nhưng trong phòng không có bất kỳ thứ gì cứng cả, mà dùng tay không để dỡ cốt thép trên cửa sổ thì cô không làm được.
Trốn không thoát, cô chỉ còn cách chờ, chờ đợi một cơ hội có thể trốn thoát khỏi nơi đây.
Chỉ mong rằng ngày đó có thể tới sớm một chút đừng để cô phải đợi quá lâu. Bởi cô sợ tình trạng sức khỏe của cô có lẽ không đợi được quá lâu.
“Tiểu Vũ, con có nghe được lời mẹ nói không?” Tưởng Linh Nhi hứng lấy nước mưa nhẹ nhàng hỏi rồi lại tự cảm thấy bản thân rất nực cười. Nước mưa làm sao có thể nghe được lời cô nói, có lẽ cô sắp bị điên rồi.
“Tiểu Vũ... Cái tên thật đẹp!” Tưởng Linh Nhi nhìn nước mưa trong lòng bàn tay nhẹ nhàng nói, dường như cô nhìn thấy một đứa bé đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Một đứa bé vừa mới ra đời cả người trần trụi lại còn nhỏ bé đến đáng thương. Đứa bé cứ vậy lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.
Nhìn rồi lại nhìn, bỗng nhiên nước mắt cô rơi xuống: “Tiểu Vũ, con là bé trai hay bé gái?”
“Nhưng cho dù con là trai hay gái thì mẹ đều thích, bởi...” Cô muốn tặng cái tên êm tai này cho đứa bé mà cô đã mất, tưởng tượng đứa bé đang nằm trong bàn tay cô.
Cô có thể chạm vào người đứa nhỏ thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm trên người nó, hơn nữa còn có thể nói chuyện với đứa bé.
Tưởng Linh Nhi chậm rãi đưa tay lên, nâng nước mưa kề sát mặt mình giống như đang vỗ về đứa bé.
“Tiểu Vũ, con cảm nhận được không? Mẹ đang nhớ con đó. Nếu như con có thể nghe thấy lời mẹ nói, nếu như con có thể nhìn thấy ba thì hãy thay mẹ nói với ba rằng, mẹ không chỉ nhớ con mà mẹ còn nhớ ba con nữa.”
Cô thầm nhủ trong lòng, dùng cách này để tưởng niệm đứa bé và người yêu. Mặc dù cô không ở bên họ nhưng trái tim cô mãi mãi ở bên hai người.
...
Cùng lúc đó.
Tầng ba, phòng làm việc của Long Duy.
Nhất cử nhất động của Tưởng Linh Nhi đều hiển thị rõ mồn một ra trước mắt anh từ màn hình máy tính.
Mấy ngày nay cô luôn ngây ngốc ngồi một mình bên ô cửa sổ, anh lại ngồi trước màn hình máy tính nhìn cô, nghĩ xem rốt cuộc cô đang nghĩ gì?
Cô là đang sám hối vì những việc mình đã làm hay đang nghĩ cách làm sao để chạy trốn?
Hoặc là cô đang nghĩ cách làm sao để giúp người nhà họ Tưởng lấy được nhiều thứ hơn từ trong tay Quyền Nam Dương?
Trước đó, anh tự cho rằng mình có thể đọc vị được người phụ nữ ác độc này, anh cảm thấy anh có thể hiểu được từng suy nghĩ trong lòng cô.
Anh cảm thấy cô ở trước mặt anh giống như một lọ thủy tinh trong suốt, anh chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu được cô.
Nhưng đến hôm nay anh mới biết rõ, cô không hề giống như anh tưởng tượng. Trong lòng cô cất giấu bao điều không thể cho người khác biết, trước giờ anh chưa từng hiểu cô.
“Tưởng Linh Nhi...”
Mặc dù anh đã vô số lần nói với bản thân rằng cô là kẻ thù của mình, là người đã phản bội mình, lòng dạ cô ta ngoan độc như rắn rết. Nhưng khi nhìn thấy bộ mặt này của cô, anh lại không nhịn được muốn gần gũi, thân thiết.
Lúc này đây, anh cũng không biết từ lúc nào mình đã đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt vừa gầy gò vừa tái nhợt của cô.
Cô vốn dĩ đã rất gầy, lại cộng thêm ngây ngốc ở đây một tháng nên lại càng gầy đi nhiều hơn. Vuốt ve khuôn mặt cô qua màn hình máy tính anh có thể cảm nhận được cô chỉ còn da bọc xương chọc vào tay anh đau nhói.
“Tưởng Linh Nhi, rốt cuộc tim cô làm bằng gì vậy?” Rất nhiều lúc, anh muốn moi tim người con gái này ra xem xem rốt cuộc tim của cô có phải được làm từ thịt không hay làm từ sắt đá.
Tim cô chắc chắn không phải tim người, moi ra có lẽ máu là màu đen chứ không phải màu đỏ tươi.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên cắt đứt suy nghĩ Long Duy, anh nhanh chóng rút tay về, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Long Thiên đẩy cửa đi vào, đưa lên một tập tài liệu: “Cậu chủ, tài liệu cậu cần đây, chúng tôi đã tra rõ ràng. Cô gái có liên quan đến vụ án giết người của cô chủ nhà họ Tưởng đó là Trần Nhạc Nhung, con gái của Trần Việt, người làm chủ công ty nghiệp vụ khắp toàn cầu, thương nghiệp rộng lớn giàu có Thịnh Thiên.”
“Trần Nhạc Nhung?” Long Duy yên lặng nhớ kỹ cái tên này, dường như có hơi quen tai nhưng anh ta không nhỡ rõ rốt cuộc đã nghe thấy tên này lúc nào.
Long Thiên nhắc nhở: “Cậu chủ, cậu có nhớ mười mấy năm trước, khi ngài Tổng thống mới chỉ mười mấy tuổi đã dùng thân phận giả đi đến Giang Bắc gặp phải sự truy sát của con trưởng nhà họ Quyền không?”
“Thì ra là cô ấy!” Vừa nghe Long Thiên nhắc đến chuyện này, trong đầu Long Duy lập tức hiện lên một cảnh tượng.
Đó là mười mấy năm trước khi Quyền Nam Dương bị trọng thương trở về nước. Anh nghe được tin này liền âm thầm đi thăm, khi ấy trong tay Quyền Nam Dương có cầm một bức ảnh.
Trong bức ảnh là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn cột tóc hai bên. Dáng vẻ mũm mĩm, trắng trẻo đó khiến ai nhìn cũng muốn vuốt ve.
Long Duy nhớ, chính miệng Quyền Nam Dương đã nói với anh, năm đó Quyền Nam Dương ở Giang Bắc trọng thương, suýt chút nữa mất mạng, chính cô bé Trần Nhạc Nhung trong bức ảnh đã cứu anh một mạng.
Khiến Long Duy ấn tượng vô cùng sâu đậm đó là một Quyền Nam Dương đang trọng thương khi nói đến cô bé này tinh thần lại rất phấn khởi tựa như cô chính là bảo bối của anh vậy.