Lúc này, Tưởng Linh Nhi chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể mang thai con của người đàn ông ma quỷ đó.
Chỉ cần không phải mang thai con của anh, thì cái gì cô cũng uống, có thể sống hay không, đối với cô chẳng đáng là gì.
“Cô Tưởng, cô hiểu rõ là tốt.” Tiểu Thúy đưa cho cô cốc nước, vẫn còn hơi bay lên, chắc là rất nóng, nhưng Tưởng Linh Nhi cũng không quan tâm có nóng hay không, liền uống.
Cốc nước nóng bỏng, nóng đến mức cổ họng của cô cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng cô không nhổ ra, cứng rắn ép mình nuốt xuống.
Cô tuyệt đối, tuyệt đối không để mình mang thai con của anh!
Tiểu Thúy lấy lại hộp thuốc không còn lại mấy viên, đút vào túi nói: “Chỉ cần cô Tưởng biết đầu, đã không phải chịu khổ nhiều như vậy rồi. Sau này tôi sẽ thay cô chuẩn bị thuốc tránh thai, bình thường cô hậu hạ cậu chủ thật tốt là được rồi.”
Tay, rơi giữa không trung, Tưởng Linh Nhi lúc này mới hồi hồn, ánh mắt đờ đẫn, cảm thấy thật nực cười, thậm chí còn cười ra tiếng.
Tưởng Linh Nhi cô dù gì cũng sinh ra trong một ra đình giàu có, bao nhiêu năm tu dưỡng tính cách, tốt nghiệp một đại học danh tiếng, từng là báu vật trong tay bố mẹ và người mình yêu.
Còn bây giờ thì sao?
Bây giờ cô rốt cuộc là cái thá gì?
Có lẽ trong mắt một số người ở đây, đến cả một thứ đồ gì đó cũng không phải.
……
Chát!
Tiểu Thúy trở về phòng làm việc, còn chưa nhìn rõ tình huống bên trong, mặt đã ăn một cái tát.
“Cậu, cậu chủ…” Nhìn rõ người đánh mình là ai, lại nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng, Tiểu Thúy sợ hãi quỳ xuống đất: “Tôi, tôi…”
Cô ta muốn giải thích, nhưng lại bị dọa đến run rẩy, sợ hãi đến không biết nên giải thích cái gì.
“Tiểu Thúy, ai cho cô lá gan lớn như vậy, dám tự ý xuống tay với người của cậu chủ?” Người hỏi là người đã đi theo Long Duy nhiều năm, là một người đàn ông tên Long Thiên.
Long Thiên từ nhỏ đã ở nhà họ Long, luôn luôn đi theo Long Duy, lúc nhà họ Long gặp nạn, cũng chỉ có hai người họ và Tiểu Thúy sống sót.
Tuy rằng anh ta rất hận, hận nhà họ Thậm, hận Tưởng Linh Nhi, nhưng anh ta càng trung thành với cậu chủ của mình, cậu chủ không hạ lệnh, anh ta cũng không dám động vào một sợi tóc của Tưởng Linh Nhi.
Giờ phút này, anh ta giúp cậu chủ xử lí Tiểu Thúy, một là thay cậu chủ trừng phạt cô ta tự ý làm việc, hai là muốn giữ lấy một mạng của Tiểu Thúy.
Anh ta ra tay, còn biết nặng nhẹ, nhiều nhất cũng chỉ khiến cô ta bị thương, nếu như là cậu chủ ra tay, vậy thì Tiểu Thúy chỉ còn một con đường chết.
Tiểu Thúy quỳ trên đất, sợ hãi nói: “Cậu chủ, tôi… làm như vậy đều là nghĩ cho anh, người phụ nữ nhà họ Tưởng kia phản bội anh, hại bao nhiêu người nhà họ Long phải chết, cô ta không xứng có con của anh.”
“Cô ấy không xứng!” Long Duy đứng dậy, chậm rãi bước đến bên Tiểu Thúy: “Vậy cô nói xem, cô ấy không xứng thì ai xứng?”
Tiểu Thúy bị dọa đến không dám nhìn Long Duy, vừa định nói, còn chưa phát ra tiếng, liền cắn lưỡi mình.
“Cậu chủ!” Long Thiên ngồi quỳ xuống đất: “Cậu chủ, Tiểu Thúy còn nhỏ, không biết nặng nhẹ. Cầu xin cậu nể tình hai đời nhà cô ấy trung thành với nhà họ Long, tha cho cô ấy lần này. Cô ấy tuyệt đối không dám tái phạm nữa.”
Long Thiên vội vã nhắc nhở Tiểu Thúy, bảo cô nhận sai, đừng chọc giận cậu chủ thêm.
Hai người họ luôn ở bên cậu chủ, cậu chủ quan tâm người phụ nữ nhà họ Tưởng kia bao nhiêu, hai người đều rất rõ ràng.
Cho dù người phụ nữ đó hại nhà họ Long, cậu chủ cũng từng nói sẽ tự tay xử lí người phụ nữ đó, nhưng đến khi bắt được cô ta, cậu chủ lại mềm lòng.
Chỉ cần người phụ nữ đó rơi lệ, cậu chủ của họ sẽ luyến tiếc, người phụ nữ đó đúng là hồng nhan họa thủy.
Cậu chủ quan tâm cô ta, lo lắng cho cô ta, thuộc hạ như bọn họ, cũng không thể làm gì được.
Tiểu Thúy bị dọa khóc, nhưng vẫn nhận sai: “Cậu chủ, làm trái lại lời anh là lỗi của tôi, nhưng tôi không cảm thấy mình làm sai. Ông chủ bà chủ chết, có liên quan rất lớn đến người phụ nữ nhà họ Tưởng đó, nếu như để cô ta mang thai con của anh, ông bà chủ ở cửu tuyền chết không nhắm mắt.”
Long Thiên hận không thể khóa miệng Tiểu Thúy lại, lẽ nào cô ta không biết cậu chủ đang rất tức giận, chỉ cần cậu ấy nói là cô ta lập tức sẽ chết sao.
Một năm trước, một đêm tối đến mức không nhìn rõ năm ngón tay đó, nhà họ Long đang say giấc, không biết một đám lửa lớn đó từ đâu mà xuất hiện.
Buổi tối hôm đó, lửa sáng đến nửa đêm, đợi lúc nhân viên cứu hỏa đến, người nhà họ Long đều đã không thể cứu được. Chỉ có ba bọn họ có thể thoát ra ngoài.
Một năm trước, cảnh sát kết án là do điện của nhà họ Long bị chập dẫn đến cháy lớn, người nhà họ Long ngủ quá say, không phát hiện kịp thời, lúc phát hiện được đã không kịp nữa rồi.
Sau đó, Long Duy điều tra mới biết được, không phải do người nhà họ Long ngủ say, cũng không phải bị chập điện, mà là có người hạ thuốc ngủ với bọn họ, cố ý phóng hỏa, nhà họ Long mới bị thiêu rụi.
Mà nhà họ Tưởng chính là người đứng sau chuyện này, là người nhà họ Tưởng phóng hỏa.
Long Duy biết rõ ngày hôm đó đã trải qua như thế nào.
Ngày đó, Tưởng Linh Nhi chủ động đến nhà họ ăn tối, trước bữa cơm còn tất bật giúp bọn họ chuẩn bị.
Long Duy thương yêu cô, ôm lấy còn không cho cô vào bếp: “Tiểu Nhi, có người làm làm là được rồi, em đừng làm vướng chân họ.”
Cô cười chọc chọc vào ngưc anh: “Sau này em sẽ trở thành con dâu của nhà họ Long, để em làm quen trước hoàn cảnh đi.”
Lúc đó, vì nghe thấy cô nói câu này, anh vui như một kẻ ngốc, bế cô xoay vòng vòng: “Ừm, đợi anh!”
Cô cười: “Đợi anh làm gì?”
Anh hôn cô: “Rất nhanh thôi em sẽ trở thành bà Long.”
Bà Long?
Bây giò nghĩ lại, cô chưa từng cần đến cái danh xưng này.
Mọi thứ cô làm, đáp ứng nguyện vọng của anh, chẳng qua là vì muốn giúp nhà họ Tưởng hại nhà họ Long.
Thật là một người phụ nữ nham hiểm!!
Vì giúp đỡ nhà họ Tưởng hại nhà họ Long, diễn xuất của cô đã lừa được tất cả mọi người, có lẽ cô cũng lừa luôn cả bản thân mình.
“Cậu chủ, Tiểu Thúy nói đúng. Mong cậu nghĩ cho mười mấy mạng người nhà họ Long bị thiêu cháy trong đêm đó.” Lúc này, Long Thiên cũng không muốn lừa mình dối người nữa.
Nhà họ Long có nhiều người chết như vậy, tất cả chứng cứ đều chỉ vào Tưởng Linh Nhi, cũng chỉ có Tưởng Linh Nhi có khả năng hạ thuốc bọn họ.
Rõ ràng biết người phụ nữ này là hung thủ, sao lại cứ muốn bảo vệ cô ta.
Có rất nhiều lúc, Long Thiên đều hận không thể thay cậu chủ giết chết người phụ nữ này.
Một bên là thuộc hạ vào sinh ra tử cùng mình, một bên là người phụ nữ phản bội mình, Long Duy tự nhiên sẽ nghiêng về phía kia hơn.
“Mấy người lui xuống đi.” Cuối cùng, Long Duy cũng mềm giọng, đợi lúc bọn họ bước ra cửa phòng, anh bổ sung thêm một câu: “Nếu như còn một lần nữa, tuyệt đối không tha.”