Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 654: Không được nhớ đến nữa



Lục Diên thấp thỏm lo sợ, lén lút quan sát Trần Việt hồi lâu vẫn không tìm ra chút manh mối nào từ vẻ mặt anh.

Trong lòng anh thầm kêu một tiếng không ổn, tổng tài đại nhân của bọn họ bình thường khi không vừa lòng với đám thủ hạ đều là vẻ mặt không cảm xúc này.

Trần Việt không nói gì, Lục Diên lại không biết anh không vừa lòng chỗ nào, Lục Diên gấp đến độ vò đầu bứt tai, cho dù muốn người ta thay đổi cũng không biết phải thay đổi chỗ nào.

Anh lặng lẽ hít một ngụm khí lạnh, thận trọng nói: “Tổng giám đốc Trần...”

Lục Diên còn chưa nói xong, Trần Việt đã lên tiếng ngắt lời: “Hỏi thăm bên phía Đường Nghị xem, khách khứa sắp xếp thế nào rồi?”

Trần Việt không nói gì đến hiện trường hôn lễ, Lục Diên lập tức hiểu ra tổng tài đại nhân của bọn họ cũng vừa lòng nơi này rồi.

Công việc của anh không có vấn đề gì nữa rồi, như vậy trái tim dâng lên đến tận họng cũng được hạ xuống, trả lời câu hỏi của Trần Việt xong, Lục Diên cũng được thả lỏng rất nhiều.

Anh nói: “Những người có tiếng của hai giới chính thương có quan hệ tốt với Thịnh Thiên đều đã mời, khách sạn cũng đã bố trí ổn thỏa. Còn có truyền thông cũng đang chuyển bị sắp xếp.”

Liên quan đến việc mở tiệc chiêu đãi khách tân, ba tháng trước Trần Việt đã cho người gửi thiệp mời đi, truyền thông cũng chọn bên có uy tín nhất, thời gian dài như vậy đám người Lục Diên và Đường Nghị không thể làm không tốt.

Rõ ràng biết bọn họ làm việc sẽ không có sơ suất gì nhưng Trần Việt vẫn muốn hỏi. Bởi vì anh muốn cho Giang Nhung một hôn lễ hoàn mỹ nhất, không thể để xuất hiện một chút sai lầm nào.

“Ừm.” Trần Việt gật đầu rồi lại nói: “Cậu đi làm việc của cậu đi.”

“Vâng.” Nghe câu này của Trần Việt, Lục Diên như trút được gánh nặng, nói câu đồng ý rồi chạy vội, chỉ sợ tổng tài đại nhân của bọn họ gọi trở lại.

Sau khi Lục Diên đi, Trần Việt vẫn đứng tại chỗ đó, ánh mắt nhìn về phía giáo đường anh yêu cầu dựng tạm thời cho Giang Nhung.

Mặc dù là thi công tạm thời nhưng cũng mất không ít thời gian, trước khi Tiêu Viễn Sơn xảy ra chuyện anh đã cho người đi chuẩn bị, tính đến nay cũng được hơn nửa năm rồi.

Thời gian hơn nửa năm đã hao tốn biết bao tâm tư của Trần Việt và cũng tốn không ít nhân lực, sức người, sức của. Cho dù mất bao nhiêu tiền nhưng vì Giang Nhung, anh đều cảm thấy đáng giá.

Nhìn giáo đường bố trí lãng mạn và ấm cúng, Trần Việt vẫn không hề bước vào xem. Anh đang đợi, đợi Giang Nhung của anh.

Đợi ngày hôn lễ anh dắt tay cô, bọn họ cùng nhau đi từ thảm đỏ bên này tới đầu thảm đỏ bên kia, đi đến trước mặt cha sứ tuyên thệ, nguyện ở bên nhau trọn đời.

...

Trần Việt đi không lâu thì Giang Nhung cũng tỉnh, cô định tiếp tục ngủ nhưng không thể ngủ được nữa.

Cũng không biết có phải do mấy tháng nay khi cô ngủ, Trần Việt đều ở bên không rời một bước hay không mà khi anh đi dường như cũng mang luôn hồn phách cô đi, rõ ràng rất buồn ngủ nhưng cô lại không thể ngủ được tiếp.

Lúc mới đến Aegean Sea còn chưa ngồi nghỉ được bao lâu Trần Việt đã vội vã ra ngoài. Không biết rốt cuộc anh đang bận làm gì nữa?

Giang Nhung mở to mắt nhìn bảng thiên hoa, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ, anh đi bận công chuyện hay là có chuyện riêng gì?

Bởi vì cô bị thương nên Trần Việt vì chăm sóc cô đã giao phần lớn công việc cho thủ hạ làm. Anh chỉ phụ trách một vài quyết sách vô cùng quan trọng cần chính anh phải xử lý.

Giang Nhung lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được mà tiểu Nhung Nhung nằm cạnh cô lại ngủ rất ngon, phát ra tiếng thở đều đều, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ lại chu lên rất đáng yêu. Bộ dáng non nớt ấy khiến người khác vô cùng yêu thích.

Không nhịn được Giang Nhung vươn tay ra vuốt ve đầu mũi tiểu gia hỏa, nhẹ giọng nói: “Nhung bảo bối, mau dậy đi, có dâu tây cho con ăn này.”

“Ưm ưm...” Tiểu Nhung Nhung đưa bàn tay nhỏ bé ra xua đuổi “con côn trùng” đang làm loạn trên mũi mình rồi lại tiếp tục ngủ.

Trêu vậy mà bé con vẫn không chịu tỉnh, Giang Nhung càng muốn trêu cho tiểu gia hỏa tỉnh mới thôi.

Giang Nhung lại chọc chọc mũi tiểu Nhung Nhung, lại lần nữa nhẹ giọng nói: “Nhung bảo bối, nếu còn không dậy anh Liệt lại đi mất đó.”

Tiểu Nhung Nhung đang nhắm mắt ngủ say bỗng nghe thấy hai chữ “anh Liệt”, não cô bé trong nháy mắt liền tỉnh táo, mở đôi mắt to trong veo như nước ra: “Anh Liệt?”

Giang Nhung nói rất nhỏ, cô chỉ muốn trêu tiểu Nhung Nhung một chút, không ngờ đến tiểu gia hỏa sẽ thật sự tỉnh, hơn nữa thấy cô bé phản xạ có điều kiện khi nghe thấy hai chữ “anh Liệt” ấy thật sự khiến người khác không thể tin.

Tiểu Nhung Nhung dụi mắt, nhìn trước nhìn sau rồi lại nhìn bên trái, bên phải cũng không thấy bóng dáng anh Liệt của cô bé đâu.

Không thấy anh Liệt, cô bé lại bắt đầu đau lòng, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo khóc lên.

“Bảo bối, mẹ xin lỗi.” Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung vô cùng xót xa, cô thật sự không nghĩ đến cô nói nhỏ như vậy mà con bé lại có thể nghe thấy được.

“Mẹ!” Tiểu Nhung Nhung nhào vào lòng mẹ, cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui tròng lòng Giang Nhung, “Nhung Nhung nhớ anh Liệt.”

“Nhung bảo bối, sau này con sẽ gặp được “anh Liệt” của con.” Giang Nhung nói.

“Anh Liệt” này không phải anh Liệt thật sự mà là một người khác thật sự đau lòng vì tiểu Nhung Nhung, nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ người của mình.

“Nhưng bây giờ Nhung Nhung rất nhớ anh Liệt...” Bây giờ mới nhớ ra, đã rất lâu rất lâu rồi cô bé không gặp anh Liệt.

Anh Liệt lâu như vậy rồi không đến thăm bé, có phải anh Liệt đã quên bé rồi không? Hay là anh Liệt đã quên ước định của hai người rồi?

“Bảo bối, mẹ xin lỗi!” Giang Nhung vô cùng tự trách, nhất định là não cô có vấn đề rồi, nếu không tại sao lại nghĩ đến lấy hai chữ “anh Liệt” ra để chọc bảo bối Nhung nhà cô tỉnh chứ.

“Nhung Nhung của ba sao vậy?” Trần Việt trở về, vừa vào phòng liền nhìn thấy tiểu Nhung Nhung đang nằm trong lòng Giang Nhung. Vẻ mặt Giang Nhung vô cùng tự trách còn tiểu Nhung Nhung thì lại có dáng vẻ rất đau lòng.

“Ba, Nhung Nhung nhớ anh Liệt!” Bé con nhìn thấy ba liền từ trong lòng mẹ nhảy vào lòng ba.

“Nhung Nhung, con học múa ba lê thế nào rồi? Có muốn nhảy một đoạn cho ba mẹ xem không?” Trần Việt cố ý không để ý tới lời Nhung Nhung, lập tức chuyển chủ đề.

“Nhung Nhung không muốn!” Tiểu gia hỏa nói chuyện mang theo âm mũi rõ ràng. Cô bé đang rất đau lòng làm gì có tâm tư khiêu vũ cho ba mẹ xem.

Trần Việt xoa đầu bé, nhu hòa nói: “Nhung Nhung không muốn nhảy thì không nhảy nữa, con sang phòng bên cạnh gọi anh dậy đi, chúng ta cùng đi ăn thứ gì ngon nào.”

“Vâng.” Quả nhiên, tiểu gia hỏa rất nhanh liền dời sự chú ý sang vấn đề mới của ba, quẳng anh Liệt sang một bên.

“Vừa nãy làm sao vậy?” Tiểu Nhung Nhung đi rồi, Trần Việt mới nhìn sang Giang Nhung, nhẹ nhàng hỏi.

“Haiz!” Giang Nhung thở dài một hơi, trong lòng dâng lên sự u sầu, lòng chua xót nói, “Nếu như đứa nhỏ Liệt kia không bị giết hại, nếu như nó có thể luôn ở bên bảo bối Nhung, như vậy thật tốt biết bao.”

Giang Nhung rất hài lòng đứa bé Liệt, cô rất mong khi tiểu Nhung Nhung lớn lên có thể gặp được người đàn ông ưu tú như Liệt.

Nhưng trên thế giới đàn ông vô cùng nhiều, muốn gặp được người có thể như Liệt bảo vệ tiểu Nhung Nhung là chuyện vô cùng khó.

“Người đã đi rồi, em cũng đừng nghĩ nữa, sau này cũng đừng nhắc đến thằng bé trước mặt bảo bối Nhung.” Đều nói con gái là người tình kiếp trước của bố. Câu nói này áp dụng trên người Trần Việt không sai lệch một chút.

Vì anh không muốn thấy tiểu Nhung Nhung quá phụ thuộc vào bất kì người đàn ông nào cho nên anh mới che giấu sự thật về cái chết của Liệt. Đây cũng là lần đầu tiên anh nói dối Giang Nhung.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.