Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 495: So sánh dna



Chủ tịch Trần vừa giao phó, Đường Nghị lập tức đi làm ngay. Rất nhanh nhà vệ sinh nữ gần nhất đã bị phong tỏa đến một con ruồi cũng không thể bay vào được.

Giang Nhung bĩu môi trong sự bất lực.

Cô không nói thêm gì nữa, nếu không thì với tính cách của Trần Việt, không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đó mà ngay cả cô cũng không tưởng tượng nổi mất.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là Chủ tịch Trần thắng nên được đi vào nhà vệ sinh nữ với Giang Nhung.

Chữ "Nữ" to đùng viết ngoài cửa lọt vào mắt Chủ tịch Trần cũng không khiến anh cảm thấy ngại ngùng.

Da mặt anh dày, nhưng Giang Nhung lại rất dễ xấu hổ, cô ngại ngùng đứng trước cửa không muốn đi vào: "Cái đó, anh cứ ở ngoài đợi em đi, em vào một mình là được rồi."

Trần Việt nhìn cô, nói với giọng bình thản: "Có phải em muốn anh ra tay giúp em không?"

Giang Nhung: "..."

A a a …….

Người đàn ông này lại uy hiếp cô.

Muốn đánh người đàn ông này quá, hung hăng đánh cho anh một trận, đánh đến bố mẹ anh cũng không nhận ra, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ biết thế nào là xấu hổ.

Lấy một ít nước tiểu thôi mà, không cần thiết phải làm phiền đến Chủ tịch đại nhân của Thịnh Thiên đâu.

Giang Nhung trừng lớn hai mắt nhìn anh, trừ trừng mắt ra cô cũng chẳng làm gì được anh nữa.

Rất nhiều chuyện cô nói thế nào thì Trần Việt đều sẽ làm theo như thế, nhưng những chuyện giống như hôm nay thì Trần Việt tuyệt đối sẽ không nhường cô.

Giang Nhung đi vào một phòng, Trần Việt cũng đi theo, nói là muốn giúp cô, nhưng cô có chân có tay đâu cần anh phải giúp đỡ.

Nhưng cô đánh không lại anh, chỉ đành đầu hàng.

Bây giờ vẫn chưa chắc chắn là có phải cô đã có thai hay không nên Trần Việt mới căng thẳng như thế này.

Giang Nhung gần như có thể tưởng tượng nếu như cô thật sự có thai thì sợ rằng sau này ngay cả ăn cơm anh cũng sẽ bón cho cô mất, cuộc sống sau này của cô sẽ được người ta chăm sóc chu đáo tận tình còn hơn cả quốc bảo.

Cuối cùng vẫn là Trần Việt giúp Giang Nhung.

Giang Nhung xấu hổ đến mức cả người đỏ rực lên, trong khi đó Trần Việt vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, nước tiểu dùng để kiểm tra được anh cầm đi, cũng không chê bẩn.

Bác sĩ làm xét nghiệm tỏ ra cực kỳ kinh ngạc: "Tôi làm nghề này ba mươi năm rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy có người đàn ông nào chủ động giúp vợ mình làm chuyện này."

Bác sĩ từng thấy rất nhiều người đàn ông đi cùng vợ đến viện kiểm tra nhưng hầu hết đều là chạy đi đóng viện phí, chưa từng thấy có người bằng lòng động chân tay giúp đỡ.

Giang Nhung cúi đầu, không có dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ.

Trần Việt nói: "Bác sĩ, làm phiền bác sĩ kiểm tra trước cho chúng tôi."

Bác sĩ cười nói: "Hai người ngồi xuống đợi một lát, sẽ có kết quả sớm thôi."

"Giang Nhung, em đừng lo." Trần Việt dắt Giang Nhung ngồi xuống bên cạnh, biết cô căng thẳng nên anh vẫn luôn nắm chặt tay cô không rời.

"Có anh ở đây, em đâu có lo lắng gì." Giang Nhung dựa vào vai Trần Việt, có anh ở bên cạnh, được anh nắm tay, cô cảm thấy rất yên tâm.

Kết quả kiểm tra có rất nhanh, bác sĩ cười nói: "Ông Trần, bà Trần, chúc mừng hai người. Có thể chắc chắn rằng bà Trần đã có thai rồi."

Giang Nhung không dám tin vào những gì nghe được.

Rõ ràng là trước khi có kết quả cô đã biết đến tám chín phần là đã có thai rồi, nhưng khi bác sĩ nói cho cô nghe thì lại có một loại cảm xúc khác.

Cô vẫn còn nhớ lúc cô mang thai tiểu Nhung Nhung, bởi vì lo lắng có sự nhầm lẫn nên cô đã dùng que thử thai trước, sau đó đến bệnh viện xác nhận, cả quá trình luôn chỉ có một mình. Trần Việt không biết nên không ở bên cạnh cô.

Mà lúc cô đang đắm chìm trong niềm vui sắp được làm mẹ thì lại bị một ông cụ Trần giả đến yêu cầu rời khỏi anh, lúc đó cô giống như nghe thấy tiếng sấm sét giữa trời quang vậy.

Thậm chí cô còn chưa kịp nói tin vui đó cho Trần Việt biết.

Hôm nay khác rồi, Trần Việt luôn nắm tay cô trong quá trình đợi kết quả, khi bác sĩ đọc kết quả, cô kích động đến mức không biết phải làm sao, còn Trần Việt thì lập tức ôm cô vào lòng.

Bọn họ lại có cục cưng rồi, mặc kệ là bé gái hay bé trai thì cô đều có Trần Việt ở bên cạnh, hai người cùng chờ đợi bé con xuất hiện.

Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt dịu dàng ấm áp của Trần Việt, Giang Nhung mấp máy môi muốn nói gì đó thì giọng nói trầm thấp đầy hấp dẫn của Trần Việt lại vang lên trước: "Giang Nhung, lần này xin em hãy tin anh!"

Giang Nhung gật đầu chắc nịch: "Em vẫn luôn tin anh mà."

Cô chưa từng nghi ngờ năng lực của Trần Việt, chưa từng nghi ngờ anh bất cứ điều gì.

Những chuyện đã xảy ra là có người ở trong tối âm thầm lên kế hoạch, bọn họ ở ngoài sáng, dù có giỏi giang hơn nữa thì cũng khó mà đề phòng cho được.

Sau khi chắc chắn có thai, bác sĩ lại cho Giang Nhung làm các kiểm tra theo quy định, hỏi vài câu hỏi khá riêng tư.

Giang Nhung không nhớ, Trần Việt lại nhớ rõ hơn cô nhiều, lúc bác sĩ hỏi, anh gần như trả lời được hết.

Trên đường về, Giang Nhung luôn nhìn ra ngoài cửa xe, xấu hổ đến mức không dám quay đầu nhìn Trần Việt.

Cô luôn cho rằng Trần Việt là người làm chuyện lớn, nhưng lại không ngờ rằng ngay cả chu kỳ sinh lý, chu kỳ rụng trứng của cô anh cũng nhớ rõ ràng.

Nhất là khi bác sĩ hỏi đến lần gần nhất hai người sinh hoạt vợ chồng là khi nào, Trần Việt vẫn trả lời được cụ thể như thường.

Lúc đó Giang Nhung hận không có cái lỗ để cho mình chui xuống trốn một lúc.

Giang Nhung đang chuẩn bị thất thần, Trần Việt đã đưa tay ôm lấy eo cô, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: "Quay đầu lại nhìn anh."

Giang Nhung không động đậy, giả vờ như không nghe thấy.

Bàn tay to của anh dán lên phần bụng dưới vẫn bằng phẳng của cô: "Cục cưng, con nói cho ba biết, rốt cuộc mẹ con đang xấu hổ cái gì?"

"Em có xấu hổ đâu!!" Giang Nhung không muốn khiến anh coi thường, nhưng vừa nói xong lại đỏ mặt.

Trần Việt nói: "Cục cưng à, mẹ con đang nói dối đấy, con đừng học theo nhé."

Giang Nhung: "Em..."

Trần Việt cười, đôi mắt anh lấp lánh như sao trời nhìn cô, nói tiếp: "Sắp làm mẹ của hai đứa con rồi mà sao da mặt em vẫn mỏng như thế chứ."

Giang Nhung làu bàu: "Chẳng nhẽ da mặt ai cũng phải dày như da mặt anh à?"

Trần Việt: "Da mặt dày không tốt sao?"

Giang Nhung không nói nhảm với anh nữa mà nói vào việc chính: "Trần Việt, chuyện em có thai tạm thời đừng nói cho người trong nhà biết."

"Em yên tâm, Tiểu Nhung Nhung sẽ thích có em." Trần Việt biết Giang Nhung đang lo lắng điều gì.

"Cho dù thế nào thì cũng đừng nói ra vội." Tiểu Nhung Nhung vừa mất đi anh Liệt, nếu như lại để con bé biết sắp có em đến "tranh sủng" thì con bé sẽ không chịu nổi đâu.

Giang Nhung nhất định phải để Tiểu Nhung Nhung biết trước rằng, cho dù có bao nhiêu em đi nữa thì tình yêu của ba mẹ dành cho con bé sẽ không bao giờ giảm xuống, để cho con bé yên tâm.

...

Xe vừa dừng ở trước cửa, Trần Việt đã nhận được điện thoại của Lục Diên.

Trần Việt để Giang Nhung vào nhà trước, còn mình thì nhanh chóng đi đến Thịnh Thiên.

Gần đây Lục Diên bận rộn chuyện truy tìm người thần bí, cho nên lúc thấy anh ta gọi điện tới, Trần Việt biết có lẽ đã có tin tức chính xác về người thần bí đó rồi.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trần Việt, Lục Diên tìm được sợi tóc mà người thần bí làm rơi ở chỗ ở trước đây, đưa đi xét nghiệm DNA. Hôm nay bọn họ có thể biết chắc chắn 100% người thần bí đó là Tiêu Viễn Phong, ba của Giang Nhung và Tiêu Kình Hà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.