Lúc này trong đầu ông ta quay đi quay lại cũng chỉ có mấy chữ này.
Người như Trần Việt căn bản còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Ông hao tốn hết tâm tư, mỗi bước đi đều có kế hoạch rõ ràng, vô cùng kín kẽ.
Ôngđã nghĩ, dù Trần Việt biết ông không phải ông cụ Trần, nhưng cũng sẽ không tra được thân phận thật sự của ông.
Nhưng trong thời gian rất ngắn Trần Việt đã tra được rồi.
Rốt cuộc Trần Việt đã dùng thủ đoạn như thế nào, có thể tra được thân phận thật của ôngtrong thời gian ngắn như vậy?
Chỉ cần thân phận của ông bị bại lộ, ông sẽ phải đối mặt với thiên la địa võng, cả thế giới cũng không còn chỗ cho ông dung thân.
Thấy vẻ mặt ông tái nhợt bất lực, trợ lý Hà an ủi: "Ông chủ, trước tiên đừng sốt ruột, Trần Việt có thể đoán ra ông là ai, nhưng cũng chưa chắc có chứng cứ. Chỉ cần không có chứng cứ, thì không ai có thể làm gì ông. Ông cứ nghĩ mà xem, dung mạo ông không còn giống trước kia, ông cụ Trần cũng đã chết, không ai có thể làm gì ông."
Nghe trợ lý Hà nói như vậy, nghĩ kỹ, ông cũng thấy có lý.
Trần Việt không có chứng cứ chứng minh thân phận của ông, thì ông vẫn là bề trên lớn tuổi nhất của nhà họ Trần, được mọi người kính trọng.
Tỉnh táo lại, ông cũng có thể suy nghĩ bình thường, bèn hỏi: "Đúng rồi, đứa bé kia ở đâu?"
Trợ lý Hà cười lạnh: "Tôi đã cho người giấu nó rất kỹ rồi, dù Trần Việt có lật tung cả thành phố Giang Bắc lên thì anh ta cũng không thể tìm được người."
Ông ta còn nói: "Giấu đứa bé đi để Trần Việt không tìm thấy là được, tuyệt đối đừng tổn thương nó, không thì tôi lo Trần Việt sẽ làm hại Tiểu Bích."
"Ông chủ, chắc chắn ông hiểu tính tình Trần Việt hơn tôi. Cô Tiểu Bích là con gái nuôi của nhà họ Trần, là em gái Trần Việt luôn yêu thương. Cô ấy không biết chuyện gì, chắc chắn Trần Việt sẽ không làm tổn thương cô ấy."
Họ biết Trần Việt nhiều năm như vậy, đều hiểu rõ Trần Việt là người trọng tình cảm, cho nên mới ra tay từ người bên cạnh anh.
"Vậy tùy cậu xử lý, đừng làm gì quá đáng, dù sao nó chỉ là đứa bé chưa đầy bốn tuổi, không hề biết gì” Ông thở dài một tiếng, có tuổi rồi không còn lòng dạ sắt đá như lúc tuổi trẻ, bớt gây tội ác một chút, có thể sau khi chết đi sẽ được siêu thoát.
Thỉnh thoảng ông cũng nghĩ làm như vậy có thật sự cần thiết không?
Tiểu Bích có cuộc đời của Tiểu Bích, nó đã trưởng thành, nó có cách nhìn nhận của bản thân, cũng đã có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân... không còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa bi bô tập nói trước kia nữa.
Trợ lý Hà kích động: "Ông chủ, chẳng lẽ năm đó cô ấy không phải là một đứa bé? Nếu không phải ông đuổi tới kịp, có thể cô ấy cũng đã bị giết chết rồi."
Ông cụ Trần: "..."
Chính vì nguyên nhân này, ông mới giải quyết sạch sẽ những người đã làm hại người thân của ông, không cho ai trong bọn họ có kết cục tốt, nên mới bị Giang Chính Thiên bắt lấy sơ hở.
"Ông chủ, tôi sẽ có chừng mực, ông yên tâm đi." Thật vất vả mới bắt được con gái cưng của Giang Nhung và Trần Việt, nếu anh ta chưa làm gì mà đã thả người trở về, vậy còn thì phí nhiều tâm tư như vậy để làm gì?
Đúng là tuổi của ông cụ Trần đã lớn, sức khỏe và tinh thần đều kém xa trước đây, gần đây rất nhiều chuyện đều do trợ lý Hà thu xếp thay ông ta.
Ông khoát tay: "Tiểu Hà, tôi muốn yên tĩnh một mình, cậu cứ đi làm việc của cậu đi."
"Ông chủ, ông hãy nghỉ ngơi thật tốt." Anh ta đã sớm muốn đi xem đứa bé kia.
Tiểu Nhung Nhung và Lương Thu Ngân đều ở trong tay của anh, anh không tin không đối phó được người đàn ông Trần Việt đó.
Khi trong đầu trợ lý Hà đang nghĩ đến kế sách ác độc khác thì điện thoại của anh ta vang lên.
Nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình điện thoại di động hồi lâu, trợ lý Hà mới nghe điện thoại, vừa kết nối đã nghe thấy âm thanh của đối phương: "Tam vương tử muốn gặp anh, ngay bây giờ, càng nhanh càng tốt."
"Hừ..." Trợ lý Hà hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ mất kiên nhẫn và tàn nhẫn: "Năm đó thiếu chút nữa tôi và tiểu thư đã chết nơi đất khách quê người mà không thấy thành viên hoàng thất bọn họ tới tìm chúng tôi. Nếu không nhờ ông chủ cứu giúp, có thể chúng tôi đã chết từ lâu rồi. Bây giờ thấy cuộc sống của chúng tôi khá hơn, có giá trị lợi dụng, nên thành viên hoàng thất nước A lại tìm tới, muốn đưa bọn tôi về nước rồi lợi dụng phải không?"
Đối phương thở dài một tiếng, nói: "Anh Hà, năm đó không ai biết ở Giang Bắc cả nhà công chúa bị giết hại. Họ bị người ta bí mật xử lý, mà anh và tiểu thư cũng không rõ tung tích. Lúc hoàng thất nước A nghi ngờ cả nhà công chúa mất tích đã huy động rất nhiều sức người, sức của tìm mấy năm, nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì."
"Không tìm thấy thì coi như chúng tôi đã chết rồi, tại sao bây giờ còn tìm đến. Anh Bùi, phiền anh nói với Tam vương tử một tiếng, Hà Chính tôi sớm đã không còn là người của nước A, hoàng thất nước A cũng không còn là đối tượng tôi phải thần phục, chỉ có ông chủ và tiểu thư mới là chủ nhân của tôi." Sau khi buông lời tàn nhẫn, lạnh lùng, trợ lý Hà cắt đứt cuộc trò chuyện.
Hoàng thất nước A thì sao, bây giờ anh đã sớm có thẻ căn cước của nước khác, đã không còn là người nước A nữa rồi.
Trong ký ức của anh, hai mươi mấy năm trước khi anh đi theo nhà công chúa tới Giang Bắc, ngài tổng thống chỉ có hai đứa con trai.
Con trai thứ ba là nhiều năm sau mới có, anh còn chưa từng gặp mặt, dựa vào cái gì Tam vương tử muốn gặp là anhphải đi gặp chứ?
Anh là một con chó trung thành với chủ nhân, không phải ai ném cho anh khúc xương đều cảm động đến rơi nước mắt.
Bây giờ tất cả tâm tư của anh phải dùng để đối phó với Trần Việt, không thể để Trần Việt làm bại lộ thân phận của ông chủ, nhất định phải che giấu thân phận cho ông chủ, phải giữ ông chủ và tiểu thư đều bình an vô sự.
Tiểu Nhung Nhung bị ôm đi, Trần Việt lập tức cho người phong tỏa công viên trò chơi, không cho phép bất kỳ ai ra vào, nhưng kiểm tra hết tất cả mọi người mà vẫn không tìm thấy Tiểu Nhung Nhung.
Người bắt Tiểu Nhung Nhung đi giống như đã bay lên trời, chui xuống đất, chỉ trong thời gian ngắn đã biến mất không thấy tăm hơi.
Giang Nhung sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng lại không thể làm gì. Tiểu Nhung Nhung đứng ngay bên cạnh cô, cùng lắm chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi cô không nhìn thấy nó, nó đã bị người ta ôm đi, ông cụ Trần giả đó thật có bản lĩnh cao cường như vậy sao?
Tại sao mỗi lần họ làm chuyện gì, đều giống như bị ông ta đã biết trước vậy?
Nghĩ tới đây, Giang Nhung quay đầu nhìn Liệt vẫn luôn buồn bã không nói năng gì. Sau khi Tiểu Nhung Nhung bị ôm đi, có mấy phút cậu ta không ở đây, không biết đã đi làm gì?
Hay cậu ta đi mật báo, thả người đã bắt Tiểu Nhung Nhung đi?
Giang Nhung không muốn nghi ngờ Liệt, nhưng việc này xảy ra đột ngột như thế, trong lòng cô rất lo cho Tiểu Nhung Nhung, không kiềm chế được mà suy nghĩ nhiều.
Có lẽ cái nhìn chăm chú của Giang Nhung quá trực tiếp trần trụi, Liệt đã chú ý tới ánh mắt của cô, quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt họ giao nhau trong không trung, mùi thuốc súng nồng nặc. Sau khi nhìn cô, Liệt không nói gì mà quay người bước nhanh ra ngoài.