Lúc Trần Tiểu Bích đang lo nghĩ không biết tìm ai nghe cô tâm sự thì một cuộc gọi đến trong nháy mắt đã giúp cô thắp lên hi vọng.
Cô cảm thấy thời tiết bỗng nhiên không còn nóng như vậy nữa, tất cả mọi người vẫn đáng yêu, ngay cả cậu Bùi gọi cho cô hình như cũng đẹp trai hơn trước.
Cậu Bùi nhất định là con khỉ mà ông trời phái tới cứu vớt cô rồi, nếu không thì tại sao cuộc điện thoại này lại gọi đến đúng lúc như vậy chứ.
Cậu Bùi hẹn cô đi ăn hải sản, Trần Tiểu Bích sảng khoái đồng ý với anh ta.
Hơn nửa tiếng sau, Trần Tiểu Bích đã đến điểm hẹn là nhà hàng hải sản Thịnh Thế.
Hôm nay cậu Bùi mặc vest, tóc chải ngược bóng lộn, trông khá đẹp trai, chín chắn, thành thục hơn trước kia.
Trần Tiểu Bích đánh giá anh ta, nói đùa: "Cậu Bùi, cậu mặc ‘lịch lãm’ thế này không phải là muốn theo đuổi tôi đó chứ?"
Trần Tiểu Bích biết mình rất ưu tú, đàn ông muốn theo đuổi cô đếm một bàn tay không hết, nhưng cô đã có người trong lòng rồi, những người đàn ông yêu mến cô, thương thầm cô chắc chắn sẽ bị cô làm tổn thương.
Tổn thương trái tim của người khác thì không tốt lắm, thế nhưng đó cũng là chuyện không thể nào làm khác được, ai bảo cô một lòng một dạ như vậy chứ.
“Hả..." Cậu Bùi thốt ra một tiếng sợ hãi: "Tôi tưởng là tôi đã theo đuổi em từ lâu rồi, em cũng đã đồng ý cho tôi theo đuổi em rồi."
Trần Tiểu Bích trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt ngạc nhiên cùng không thể tin nổi nhìn anh ta.
Cô luôn cảm thấy da mặt của mình đủ dày, nhưng không ngờ còn có người da mặt còn dày hơn cả cô, đây là muốn cạnh tranh với cô sao?
Bị người có da mặt dày như vậy hiểu lầm, cô thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, làm sao cô nhớ được bản thân đồng ý cho anh ta theo đuổi khi nào chứ?
Cậu Bùi một tay tùy ý khoác lên vai của Trần Tiểu Bích, ôm cô đi vào hướng nhà hàng, vừa đi vừa nói: "Em đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi. Như thế rất dễ khiến cho người khác phạm tội đấy."
Trần Tiểu Bích cười đắc ý, vô cùng tự luyến nói: "Anh đừng tưởng khen tôi đẹp thì tôi có thể cho anh nói lung tung nhé."
"Là tôi sai rồi, cô Trần cô là người rộng lượng, đừng so đo với một người đàn ông bình thường như tôi mà." Cậu Bùi cười lắc đầu, trong lòng thở dài, một cô bé đáng yêu như vậy muốn anh không thích cô đúng là khó.
Hơn nữa khi cô vừa mới chào đời thì cha mẹ hai bên đã kết thông gia với nhau, vì vậy cô chính là vợ chưa cưới của anh, thế nên tại sao anh không thể thích cô chứ?
Trên thế giới này người có tư cách thích cô chỉ có anh thôi.
"Cô đây nể tình anh vừa giúp tôi một chuyện nên không so đo với anh nữa." Trần Tiểu Bích cũng đưa tay khoác vai cậu Bùi, nhưng vì cô thấp hơn anhmột cái đầu cho nên mãi không với tới được.
"Tâm trạng của tôi không tốt, vừa hay muốn tìm người giải sầu, anh tự tìm đến cửa, vậy là đã giúp tôi một chuyện lớn rồi." Trần Tiểu Bích kéo cánh tay đang khoác lên vai cô của anh xuống,vỗ vai anh: "Người anh em, hôm nào có việc cứ gọi cho tôi, bảo đảm gọi là tôi có mặt ngay."
Người anh em?
Đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Cách giáo dục của nhà họ Trần không phải như vậy, sao có thể dạy ra một cô con gái tính cách hoang dã như cô vậy nhỉ.
Nhưng chỉ cần Trần Tiểu Bích vui thì làm người anh em thì đã sao.
Anh ta cười, nói: "Rất vinh hạnh được giúp đỡ cô Trần một chuyện lớn như vậy. Vậy cô Trần có thể nể mặt uống với tôi một ly không nhỉ?"
"Chắc anh sẽ không lại hạ thuốc vào rượu của tôi chứ?" Trần Tiểu Bích nhìn anh ta, vẻ mặt đắc ý như thể đã nhìn thấu mánh khóe của anh ta rồi.
"Lần đầu tiên gặp mặt, hoàn toàn là hiểu lầm, sau này tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến em nữa." Cậu Bùi nhìn có vẻ nói thật nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc.
Lần đó sở dĩ bỏ thuốc Trần Tiểu Bích là vì suy nghĩ của anh đơn giản thô bạo lại trực tiếp. Anh định trực tiếp hạ gục Trần Tiểu Bích, ép cô về nước A để nhận tổ quy tông.
Thế nhưng...
Sau đó lại nghĩ nếu như Trần Tiểu Bích không biết thân thế của mình, không tiếp nhận thân phận thật sự của mình, cho dù anh đưa cô về nước thì có thể thế nào nữa chứ?
Cô đã là người trưởng thành rồi, chuyện của cô ngoài bản thân cô thì không ai có thể thay cô làm chủ.
Cho nên anh đã thay đổi chiến lược, trước hết sẽ từ từ tiếp cận cô, làm bạn với cô, sau đó sẽ nghĩ cách cho cô biết thân phận thực sự.
Để cô tiếp nhận thân phận vốn dĩ của bản thân, rồi sau đó sẽ đưa cô về nước A nhận tổ quy tông.
"Anh cũng không còn cơ hội tổn thương tôi nữa đâu." Trần Tiểu Bích lườm anh, rồi nói: "Tìm phòng bao đi, tôi không muốn ăn cơm mà cũ ngăn không yên đâu."
"Cô Trần, mời đi bên này." Cậu Bùi lập tức đóng vai nhân viên phục vụ, dẫn Trần Tiểu Bích đi vào căn phòng mà anh ta đã đặt trước.
Trần Tiểu Bích vừa ngồi xuống, anh liền hỏi: "Cô Trần, cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô không vui không?"
Trần Tiểu Bích lườm anh ta: "Phụ nữ không vui chính là không vui, chẳng lẽ còn cần lý do gì à?"
"Nói cũng phải." Cậu Bùi gật đầu, tỏ ra đồng ý với Trần Tiểu Bích: "Nếu như em muốn say thì tôi sẽ say cùng em."
"Anh muốn thừa dịp tôi say, ra tay với tôi?" Trần Tiểu Bích lại là vẻ mặt giống như tôi thừa biết suy nghĩ của anh, đừng có vọng tưởng.
Cậu Bùi cười, cũng không phản bác, tiếp xúc với cô mấy lần, anhcũng đã tìm hiểu thêm qua những tài liệu trước kia về cô.
Về tính cách của cô, anh không dám nói hiểu cô 100%, nhưng cũng hiểu đa phần, cô có tính cách kiêu ngạo, tự tin, xưa nay không thủ đoạn, úp mở.
Cô vốn là thành viên của hoàng thất nước A, thân phận vốn cao quý, kiêu ngạo và tự tin chắc là do di truyền từ mẹ của cô rồi.
"Cậu Bùi, tôi cũng biết tôi có quá nhiều người thích, nhưng đây cũng không phải là lỗi của tôi nha." Trần Tiểu Bích lấy gương ra soi, thở dài một tiếng: "Tôi chỉ là đồng cảm với những điều họ dành cho tôi, nhưng không nhận được sự hồi đáp của tôi đâu."
Cậu Bùi: "..."
Đây thì hơi kiêu ngạo quá mức rồi.
Trần Tiểu Bích nhìn bản thân trong gương cười, còn nói: "Nhưng nghĩ lại, họ yêu thầm tôi, đó cũng là họ có mắt nhìn. Sau này kể ra, rằng một siêu sao nào đó là nữ thần của mình thì người khác cũng sẽ không cảm thấy anh không có mắt nhìn, không biết người phụ nữ nào mới là xinh đẹp."
Cậu Bùi: "..."
Không chỉ kiêu ngạo lại còn tự luyến, chẳng lẽ cũng là học từ người của nhà họ Trần?
Cậu Bùi không nói lời nào, Trần Tiểu Bích không hài lòng, hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Anh không nói lời nào là ngầm thừa nhận hay là không đồng ý?"
Cậu Bùi nhìn Trần Tiểu Bích, yên lặng chăm chú nhìn cô, dịu dàng nói: "Tiểu Bích, người ta đều nói người tình trong mắt hóa Tây Thi. Tôi thích em cho nên trong lòng tôi em còn đẹp hơn Tây Thi. Tôi không biết tôi nói như vậy, có xuôi tai hay không nữa."
Trần Tiểu Bích cười nói: "Lời này tôi thích nghe, có thưởng!"
Cái miệng này ngọt đến mức có thể đem đi bán, nghe được lời này trong lòng Trần Tiểu Bích như nở hoa.
Một bụng ngột ngạt mà Giang Nhung và ông cụ Trần gây ra cho cô hôm nay cũng trong nháy mắt tan biến.
Con người vẫn phải sống tích cực lạc quan một chút.
Không thể vì một việc không vui mà cảm thấy cả thế giới đều đang nợ mình.