Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 350: Không tin ông nội là người xấu



"Giang Nhung, tin tưởng anh!" Trần Việt vẫn nói.

Vẫn là mấy chữ đơn giản như vậy, nặng nề cúi đầu, hoảng sợ trong lòng Giang Nhung đột nhiên không còn mãnh liệt như thế.

"Được." Giang Nhung gật đầu. Tin tưởng Trần Việt, tin tưởng tay chân của anh, tin tưởng Thu Ngân nhất định sẽ không sao.

"Chị dâu, em đã về." Trần Tiểu Bích giống như đứa trẻ lanh lợi chạy vào.

"Tiểu Bích..." Giang Nhung nhìn Trần Tiểu Bích cố gắng nhếch môi cười một cái, còn nói: "Em có thể giúp chị một chuyện không?"

Trần Tiểu Bích hùng hổ nói: "Chị dâu, chị có chuyện gì cứ nói, chỉ cần em có thể làm được, lên núi đao xuống biển lửa cũng không sao."

Giang Nhung kéo Trần Tiểu Bích, kể qua chuyện Lương Thu Ngân bị bắt cho Trần Tiểu Bích, Trần Tiểu Bích nghe xong vẻ mặt không tin được.

"Chị dâu, em nghĩ chị hiểu lầm thôi, ông nội tuyệt đối không phải là người như vậy."

Trong mắt Tiểu Bích, ông nội Trần là ông cụ nhân hậu nhất trên thế giới, cô không tin ông nội Trần sẽ làm ra chuyện bắt cóc người khác uy hiếp chị dâu. Tuyệt đối sẽ không tin.

Chị dâu và ông nội không thù không oán, ông nội nhân hậu đáng yêu làm sao có thể làm ra chuyện này với vợ anh trai, dâu trưởng nhà họ Trần.

Trần Tiểu Bích ngoài miệng nói không tin, thế nhưng cô ấy vẫn nhận điện thoại di động mà Giang Nhung đưa, cắn môi liếc mắt nhìn Giang Nhung, nhanh chóng nhấn số điện thoại vẫn nhớ như in trong đầu.

Cho dù chuyện Giang Nhung nói là thật hay giả, Trần Tiểu Bích cảm giác mình cũng nên gọi điện thoại hỏi ông nội một chút, cô nhất định phải trả lại trong sạch cho ông nội, không cho phép ai tát nước bẩn vào ông nội.

Điện thoại gọi đi, bên kia rất nhanh đã kết nối, ông cụ nhà họ Trần giọng nhân hậu vang lên: "Giang Nhung à, ộng nội biết cháu là đứa cháu hiếu thảo, tấm lòng của cháu ông nội xin ghi nhận, cháu không cần phải gọi điện hỏi thăm ông nội mỗi ngày đâu."

Nghe ông cụ làm bộ nói, Giang Nhung hơi cong môi, trong lòng thầm châm biếm nói: "Đúng là một con cáo già gian xảo mà!"

Đoán chừng ông cụ biết Trần Tiểu Bích trở về, cho nên ngay cả nhận một cuộc điện thoại cũng cẩn thận như vậy, tuyệt đối không thể để cho Trần Tiểu Bích nhìn ra manh mối.

Nghe được lời của ông nội Trần, Trần Tiểu Bích liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng lại nở nụ cười: "Ông nội, cháu là Tiểu Bích."

"A..." Ông nội Trần kinh ngạc nói: "Hóa ra là Tiểu Bích nhà chúng ta à. Nhưng Tiểu Bích không phải ở quay cảnh cho phim sao? Sao đột nhiên đã trở về rồi? Sao không báo cho ông nội sớm một chút? Ông nội cho tiểu Hà đến sân bay đón cháu."

"Bởi vì nhớ ông nội, cho nên về sớm đấy." Trần Tiểu Bích gãi đầu một cái, lại nói: "Ông nội, Tiểu Bích sẽ đến thăm ông sau."

"Được, ông nội sẽ chờ Tiểu Bích.".Đầu bên điện thoại kia ông cụ vui tươi hớn hở nở nụ cười, tiếp tục dùng giọng hết sức ân cần nói: "Nhà họ Trần chúng ta vẫn là Tiểu Bích của chúng ta hiểu chuyện nhất, hiếu thảo nhất thôi. Mỗi lần ông nội nghĩ đến cháu, nghe được giọng cháu, đều cảm giác mình trẻ vài tuổi."

Trần Tiểu Bích ngọt ngào nói: "Ông nội, sau này mỗi ngày Tiểu Bích sẽ gọi cho ông ba lần, như vậy ông nội có thể càng ngày càng trẻ hơn, vẫn có thể ở bên cạnh Tiểu Bích."

Trần Tiểu Bích hoàn toàn không tin ông nội kính yêu nhất của mình lại làm ra chuyện mà Giang Nhung nói, cho nên cô hoàn toàn không định mở miệng hỏi ông cụ Trần.

Nếu như ngay cả cô cũng không tin lời của ông nội, ông nội nhất định sẽ đau lòng, cô cũng không muốn làm ông nội đau lòng.

Cô là bảo bối vui vẻ của ông nội, trách nhiệm của cô là làm ông nội luôn luôn nở nụ cười.

"Được được được!" Ông cụ Trần liền nói vài tiếng được, lại nói: "Ông nội làm món Tiểu Bích thích ăn nhất, chờ Tiểu Bích đến thăm ông nội."

"Dạ dạ dạ... Ông nội, Tiểu Bích muốn ăn pearl rice balls." Trần Tiểu Bích cười ngọt ngào, lại nói: "Ông nội, Tiểu Bích cúp điện thoại trước. Tạm biệt ông nội!"

Cúp điện thoại, Trần Tiểu Bích ngẩng đầu một cái liền thấy Giang Nhung đứng trước mắt, cô ấy áy náy cười cười: "Chị dâu, thực sự rất xin lỗi! Ông nội là người ông em tôn kính nhất, cũng là người ông thương yêu nhất của em, em không tin ông ấy sẽ làm chuyện xấu xa như vậy, cho nên không muốn làm chuyện khiến ông ấy đau lòng khó chịu."

Giang Nhung lắc đầu cười cười: "Tiểu Bích, em không cần xin lỗi chị. Mỗi người chúng ta đều có người bản thân muốn bảo vệ. Nếu như nếu đổi lại là chị, chị cũng sẽ chọn giống em."

Mỗi người đều có người bản thân muốn bảo vệ, Tiểu Bích muốn bảo vệ ông nội yêu thương của cô ấy, cô cũng không muốn làm tổn thương người khác, có cái gì không được?

Giang Nhung thấu tình đạt nghĩa như vậy, lại khiến Trần Tiểu Bích có chút áy náy, cô ấy còn nói: "Chị dâu, ông nội thực sự là một người ông rất nhân hậu. Chị đừng vì vẻ ngoài nghiêm túc của ông ấy đánh lừa, hiểu lầm ông ấy."

Trần Tiểu Bích kiên định tin tưởng, nhất định là Giang Nhung đã hiểu lầm ông nội, ông nội tốt như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện bắt cóc Lương Thu Ngân để uy hiếp chị dâu.

Cái chuyện mất trí này, tuyệt đối không phải do ông nội nhân hậu của cô làm ra.

Nghe Tiểu Bích nói, Giang Nhung cười mà không nói.

Trước mặt Trần Tiểu Bích, cái ông nội Trần giả mạo kia quả thực là một người nhân hậu, là người ông hết mực yêu thương cháu gái.

Trần Tiểu Bích bảo vệ ông nội mình như vậy, Giang Nhung cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Trần Tiểu Bích còn muốn giải thích, điện thoại của Trần Việt lại gọi đến, cô vội vàng đưa điện thoại di động cho Giang Nhung: "Chị dâu, anh cả tìm chị, chị nghe điện thoại trước đã."

Giang Nhung nhận lấy điện thoại di động liền nghe, nghe được giọng Trần Việt: "Giang Nhung, mọi chuyện sẽ sớm có thể giải quyết. Em và tiểu Nhung Nhung ở nhà, muốn chơi thế nào thì chơi, chờ tin tốt của anh."

"Được, em ở nhà chờ tin tốt của anh." Lần này, Giang Nhung không hỏi gì nhiều. Cô chỉ cần tin tưởng Trần Việt vô điều kiện.

Giang Nhung tin tưởng Trần Việt, thế nhưng vừa nghĩ tới Lương Thu Ngân một phụ nữ đang mang thai bị tên súc sinh trợ lý Hà mất trí kia bắt cóc, cô vẫn lo lắng, chỉ là cô giấu lo lắng trong lòng, không muốn tăng thêm gánh nặng cho Trần Việt.

Lý do mà Giang Nhung lo lắng, là bởi vì cô không biết mọi thứ xảy ra ngày hôm nay, là ván cờ của Trần Việt.

Một ván cờ dụ rắn ra khỏi hang.

Lương Thu Ngân là bạn tốt nhất của Giang Nhung, từng vì Giang Nhung trải qua tổn thương, sau đó Trần Việt liền sắp xếp người ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho cô ấy.

Giang Nhung trở về, có người vẫn muốn làm tổn thương Giang Nhung, Lương Thu Ngân ở chỗ đó như vậy chính là một đả kích đột phá của Giang Nhung.

Nếu Lương Thu Ngân vì Giang Nhung gặp chuyện không may, cả đời này Giang Nhung đoán chừng sẽ sống trong sự áy náy và tự trách.

Thân là chồng Giang Nhung, Trần Việt làm sao có thể để xảy ra sự việc bi thảm như vậy được.

Theo như Tiểu Bích vừa mới gọi cho ông cụ, Trần Việt có thể xác nhận một việc.

Ông cụ này yêu thương Tiểu Bích hoàn toàn là xuất phát từ sâu trong nội tâm, như vậy cũng xác nhận được suy luận trước đây của anh không phải không có khả năng.

Bây giờ biết được đại khái thân phận của ông cụ này, như vậy tiếp theo Trần Việt liền trực tiếp tìm kiếm mục tiêu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.