Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 315: Không cho phép đi lại với họ bùi



Ánh đèn rất là chói mắt, thế nhưng ánh mắt Chiến Niệm Bắc còn lạnh lùng và nghiêm nghị hơn so với ánh đèn.

Ngay cả người chuyên môn bắt nạt Chiến Niệm Bắc là Trần Tiểu Bích cũng hơi sợ, cô muốn xoay người chạy đi, thế nhưng nội tâm cô lại mạnh mẽ đè một chút sợ hãi này xuống.

Chiến Niệm Bắc đã chủ động đến, cơ hội tốt như vậy, cô nhất định phải nắm cho thật chắc, tuyệt không thể để cho anh ta đi mất.

Dưới ánh đèn sáng rọi, Trần Tiểu Bích phơi bày ra, da thịt trắng như ngọc dần dần nổi lên màu hồng nhạt, cô liếm môi một cái, đắc ý nói: “Chiến Niệm Bắc! Cậu đang ghen sao. Nhân dịp bây giờ tôi chưa bị người khác lừa mất, cậu vẫn còn cơ hội đó.”

Trần Tiểu Bích nói xong còn cố ý ưỡn ngực.

Chiến Niệm Bắc hơi híp mắt lại, ánh mắt bén nhọn của anh ta như là máy chụp X quang, giờ phút này đang đánh giá cơ thể cô từ trên xuống dưới một lần, mặt vẫn âm trầm không nói tiếng nào.

Trần Tiểu Bích bị anh ta nhìn đến mức khó chịu, một là không làm hai là làm tới cùng, cô cất bước nhào vào trong ngực của anh ta, dang hai tay ôm chặt lấy anh ta: “Chiến Niệm Bắc! Chúng ta làm đi. Tin tưởng tôi, tôi có thể làm cho cậu thoải mái.”

Cô học được rất nhiều kỹ thuật ở trong phim 18+, bất kể là phía trước hay là sau, đều bảo đảm làm cho anh được thỏa mãn, chỉ chờ Chiến Niệm Bắc đến thực hành là xong.

Thân thể Chiến Niệm Bắc cương cứng, giống như không bị lay động vì sắc đẹp trước mắt, thế nhưng cái trán nổi đầy gân xanh đã bán rẻ anh.

Trần Tiểu Bích tiếp tục nói: “Chiến Niệm Bắc, đừng do dự. Thừa dịp tôi còn thích cậu, cậu hãy nắm chắc cơ hội. Đừng để tới lúc đánh mất tôi rồi thì hối hận cũng không kịp.”

“Chiến Niệm Bắc, thực ra tôi vẫn thích cậu. Lúc cậu Bùi hôn tôi trong đầu tôi lại nhớ đến cậu, nghĩ người hôn tôi là cậu.”

Trần Tiểu Bích không nói lời này Chiến Niệm Bắc còn có thể cố gắng giữ tỉnh táo, cô vừa nói lời này ra, lửa giận mà anh ta cố gắng giữ ở trong lòng phừng phực phá tan từng tầng bảo vệ, vừa ra là không thể ngăn cản.

Anh giữ chặt đầu Trần Tiểu Bích lại, cúi người xuống hôn cô, không chỉ là hôn mà còn là cắn, giống như dùng phương thức đó trừng phạt cô tội không nghe lời.

Chiến Niệm Bắc đã nín nhịn quá lâu!

Nụ hôn của anh mãnh liệt hơn so với Trần Tiểu Bích tưởng tượng rất nhiều, hại cô không dùng được những kỹ thuật đã học kia, mà vụng về đáp lại nụ hôn của anh.

Trái tim nhỏ của Trần Tiểu Bích nhảy lên không ngừng, nội tâm không ngừng ngóng trông....Chiến Niệm Bắc, ăn tươi tôi đi, ăn tươi tôi đi. Chúng ta nhanh chóng sinh mấy đứa trẻ, nếu không phải vậy hương hỏa nhà họ Chiến các anh sẽ đứt đoạn mất.

Ngay tại thời điểm Trần Tiểu Bích đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, cô lại bị Chiến Niệm Bắc đột nhiên đẩy ra, anh ta vẫn âm u nhìn cô, lạnh lùng nói: “Không cho phép đi lại với họ Bùi.”

“Cậu là gì của tôi? Cậu quản được tôi sao, tôi muốn ở cùng người đàn ông nào là quyền của tôi, liên quan gì tới cậu!”

Trần Tiểu Bích cắn chặt môi, đè nỗi oan ức trong lòng xuống, quật cường nhìn lại anh ta.

Tên đàn ông xấu xa này, mũi tên đã ở trên dây cung rồi mà anh ta vẫn có thể thu hồi lại. Không phải là sức hấp dẫn của cô không đủ, không phải là cô không hấp dẫn được hắn, vậy cuối cùng là nguyên nhân gì?

“Đúng, tôi không phải là gì của cháu cho nên mặc kệ ở đâu, ở trước mặt người xa lạ nào cháu cũng có thể trần truồng như nhộng.”

Bỗng dưng Chiến Niệm Bắc đứng dậy, bởi vì động tác quá nhanh nên hình như lúc đứng dậy cuốn theo một cơn gió.

Trần Tiểu Bích vừa nghe thấy lời này của Chiến Niệm Bắc liền tức giận, cô cũng đứng lên, thế nhưng thấp hơn so với anh nhiều, cô chỉ có thể ngước nhìn anh, trong nháy mắt khí thế đã rơi mất một đoạn.

Cô bước chân lên ghế sofa, một tay chống nạnh, một tay chỉ Chiến Niệm Bắc mắng: “Chiến Niệm Bắc, cậu đừng ỷ vào việc bổn tiểu thư thích cậu là cậu có thể tùy ý sỉ nhục tôi. Tôi cho cậu biết, lúc tôi thích cậu thì cậu ở trong lòng tôi chính là một món bảo bối. Lúc tôi không thích cậu thì cậu chính là cái rắm.”

Thực sự là đủ rồi, cái tên rùa đen khốn kiếp, xấu xí, thối tha này cho rằng trừ anh ra, cô sẽ không tìm được người đàn ông nào khác sao.

Trần Tiểu Bích cô muốn tiền có tiền, muốn khuôn mặt đẹp có đẹp, muốn thân hình có thân hình, đàn ông chủ động theo đuổi cô nhiều lắm, tại sao cô lại phải giữ gìn vì tên đàn ông thối này.

Lần này Trần Tiểu Bích nói rất có khí phách, trong lòng cũng nghĩ thoáng đi, thế nhưng không biết làm sao, trong lúc lơ đãng nước mắt to như hạt đậu lại từ khóe mắt của cô lăn xuống.

Cô không muốn khóc, đặc biệt là không muốn ở trước mặt của anh ta, nhưng không biết tại sao nước mắt đáng ghét lại không bị cô khống chế.

Trần Tiểu Bích mạnh mẽ lau nước mắt, chỉ vào cửa quát: “Cút! Ai cho anh tới nhà của tôi. Tôi cho anh biết, anh đi được bao xa thì đi bấy nhiêu, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt bổn tiểu thư nữa.”

Chiến Niệm Bắc không nói một câu nào, chỉ nắm chặt hai cánh tay bên người thành nắm đấm, trong con ngươi như có lửa cháy hừng hực.

Anh có thể liều lĩnh chiếm hữu cô, làm cho cô trở thành người của anh, nhưng có một ngày cô biết được sự thật, nhất định cô sẽ hận anh.

Chiến Niệm Bắc không để lại dấu vết che đậy sự đau lòng trong ánh mắt đi, sau đó lại nhìn Trần Tiểu Bích một lát, mới xoay người mạnh mẽ rời đi.

Trần Tiểu Bích chỉ nói vu vơ, không nghĩ tới cái tên đàn ông thối Chiến Niệm Bắc kia đi thật, cô tức giận đến mức cầm khay trà lên ném về phía anh ta.

Cô dùng sức ném một cái chén, Chiến Niệm Bắc cũng không có tránh né, cái chén nện vào lưng của anh phát ra âm thanh lanh lảnh, khẳng định là rất đau.

“Chiến Niệm Bắc, nếu như cậu dám đi, tôi sẽ lập tức đi tìm người đàn ông khác.”

Anh không tránh, Trần Tiểu Bích lại càng tức giận, cô cầm lấy một cái chén đập về phía anh.

Nhưng khi cô đang nói chuyện, Chiến Niệm Bắc đã dừng bước quay đầu lại, lúc Trần Tiểu Bích chú ý tới thì cái chén đã bay về phía Chiến Niệm Bắc, cô muốn thu tay lại cũng không kịp nữa rồi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chén nện vào đầu Chiến Niệm Bắc...

Cái chén nện vào đầu của anh vỡ vụn ra, mảnh vỡ làm trán của anh bị thương, máu tươi từ vết thương chảy ra, một giọt lại một giọt từ trên trán của anh lăn xuống, nhưng anh không nhíu mày dù chỉ là một cái, giống như không biết đau đớn vậy.

Anh nhìn Trần Tiểu Bích chậm rãi nói: “Tôi không phải là gì của cô, cô đi tìm ai cũng không có liên quan gì với tôi, xin cô đừng trở lại quấy rầy tôi nữa.”

Chiến Niệm Bắc bỏ lại một câu nói vô tình, sau đó lại xoay người mở cửa đi ra ngoài, một tiếng đóng cửa rầm vang lên.

Ầm…

Âm thanh cửa phòng đóng sầm lại khiến Trần Tiểu Bích giật cả mình, oan ức, không cam lòng, tức giận... Đủ loại tâm tình dâng lên trong lòng cô.

“Chiến Niệm Bắc, cậu thật cho rằng trên thế giới này chỉ có một người đàn ông là cậu sao, cậu thật cho rằng Trần Tiểu Bích tôi không thể không có cậu sao?”

Trần Tiểu Bích tức giận đến mức lại nhảy lên mắng, cầm đồ vật muốn ném nhưng nghĩ những thứ đó đều do mình dùng tiền để mua, ném sẽ đau lòng.

Không nỡ ném đồ vật vậy thì mắng, dù sao mắng Chiến Niệm Bắc cũng không mất gì.

Mắng chết Chiến Niệm Bắc, cô nguyền rủa anh về sau ra ngoài nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ cô ra cũng sẽ không có phản ứng.

Lúc này Chiến Niệm Bắc vẫn đứng ở ngoài cửa nghe cô mắng chửi.

Còn có thể mắng người như vậy đã chứng minh cô không có chuyện gì, sau khi ngủ dậy sẽ lại là một Trần Tiểu Bích hoạt bát đáng yêu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.