Làm sao cô lại có thể nhìn thấy cô thân mật với Trần Việt?
Giang Nhung không hiểu, chẳng hiểu sao trái tim đột nhiên trở nên đau đớn, đau đến mức khiến cô đổ mồ hôi đầm đìa, giống như chính cô đã quên mất đồ vật gì đó rất quan trọng, nhưng làm thế nào cũng không thể tìm về được.
Thứ vô cùng quan trọng với cô kia là cái gì, Giang Nhung càng không biết, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng.
"Chị dâu, chị bị sao vậy?"
"Con nhóc thối, cậu đừng làm bọn mình sợ."
Nhìn Giang Nhung đột nhiên trở nên ngây ngốc, đổ mồ hôi lạnh tại chỗ, Trần Tiểu Bích và Lương Thu Ngân nói xong cùng giơ tay ra đỡ cô.
Trần Tiểu Bích và Lương Thu Ngân đều đứng cạnh Giang Nhung lo lắng nói chuyện, nhưng Giang Nhung không nghe được cái gì cả, dường như bước vào một không gian hư ảo khác.
Toàn bộ xung quanh đều biến thành màu trắng trống rỗng, còn cô dường như đang lơ lửng trong không trung.
Không thể đi lên, bí bách, tựa như một chú chim, chỉ có thể không ngừng bay, bay..., tìm khắp nơi cũng vĩnh viễn không thấy bến đậu.
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Giang Nhung cảm thấy cô nhanh chóng muốn quên sạch cái thế giới này, nhưng cuối cùng lại có một âm thanh rơi vào tai cô.
Màu trắng xung quanh cũng đã biến mất, xuất hiện trước mặt cô vẫn là cửa hàng khăn quàng cổ kia, bên cạnh là Trần Tiểu Bích và Lương Thu Ngân đang nói chuyện.
"Nhung Nhung! Cậu làm sao vậy?"
"Chị dâu, em còn đang định gọi điện thoại cho anh trai."
Ánh mắt quan tâm của Lương Thu Ngân và Trần Tiểu Bích đứng kế bên thể hiện rất rõ ràng, thật ấm áp, khiến Giang Nhung muốn rơi nước mắt, nhưng cô vẫn cố nhịn xuống.
Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, giữ lại điện thoại trong tay Trần Tiểu Bích: "Mình không sao. Hai người không cần phải lo lắng."
"Vừa nãy cậu thật sự hù dọa mình nha." Giang Nhung không khóc, ngược lại từ trước đến nay Lương Thu Ngân đanh đá lại đột nhiên bật khóc, một tay ôm lấy Giang Nhung nói: "Con nhóc thối tha, cậu đừng dọa mình như thế nữa."
Loại cảm giác này chính là mất rồi lại tìm được, đạt được rồi lại đột nhiên biến mất. Cảm giác không vui chút nào. Lời nói của Lương Thu Ngân mang vẻ khổ sở, bất chấp hình tượng, dốc sức, liều mạng mà khóc.
"Thu Ngân..." Giang Nhung vỗ vỗ lưng cô, rõ ràng bởi vì lời nói và nước mắt của Lương Thu Ngân mà trái tim thắt chặt lại, nhưng cô vẫn dịu dàng nhẹ nhàng cười: "Cậu khóc khiến toàn bộ mọi người trong trung tâm này muốn tập trung lại đây rồi này."
"Muốn tập trung thì cứ tập trung đi, muốn xem thì xem đi, cũng không phải chưa từng thấy con gái khóc." Lương Thu Ngân nói xong buông Giang Nhung ra, lau nước mắt, vừa khóc vừa cười: "Con nhóc thối tha, cậu có biết mình lo lắng cho cậu nhiều lắm không."
Giang Nhung nói: "Sau này mình sẽ không để các cậu phải lo lắng cho mình nữa."
Mặc kệ bọn họ coi cô là "Giang Nhung" thế thân hay không, nhưng Giang Nhung lại coi bọn họ là bạn của cô, nhiệt tình đối tốt với bọn họ.
Vì chuyện kia xen giữa nên ba người các cô cũng không còn hào hứng đi dạo phố nữa, Lương Thu Ngân giới thiệu mọi người đến tiệm lẩu ăn.
Ăn xong, Trần Tiểu Bích và Lương Thu Ngân cùng đòi đưa Giang Nhung về nhà, chắc chắn cô đã về nhà an toàn, bọn họ mới yên tâm rời đi.
Trần Tiểu Bích cũng kịp thời báo lại tình huống hôm nay cho anh trai của cô, Giang Nhung có biểu hiện kỳ lạ cũng nói cho anh.
Nói chuyện điện thoại với Trần Việt xong, Trần Tiểu Bích lại bấm số điện thoại của Chiến Niệm Bắc, mấy hôm nay cô bận rộn công việc, không có thời gian đi quấy rầy anh, hôm nay cần phải quấn quýt lấy anh.
Thế nhưng gọi mấy lần, đầu bên kia cũng không có trả lời điện thoại của cô mà trực tiếp từ chối cuộc gọi của cô.
Nhìn màn hình điện thoại bị từ chối nhận, Trần Tiểu Bích tức giận nhảy dựng lên, nhất thời quên mất cô vẫn đang ngồi trong xe, nhảy lên liền đập đầu vào trần xe, đau đến mức muốn khóc.
Chung Khôn đang lái xe nhìn qua kính chiếu hậu nhìn cô lo lắng hỏi: "Polaris, có đập vào đâu không?"
"Đầu cũng sắp phát nổ rồi, anh nói xem có đập vào đâu hay không? Rốt cuộc là anh lái xe kiểu gì vậy?" Bởi vì đầu bị đập đau quá, Trần Tiểu Bích tức giận quát, thuận tiện còn mắng oan Chung Khôn một trận.
Chung Khôn cũng không phải lần đầu bị Trần Tiểu Bích mắng oan ức như vậy, cũng là theo thói quen, tính tình của cô, ngoài miệng hung dữ, thực ra lúc bọn họ đi theo bên cạnh đều coi như người nhà của cô.
Trần Tiểu Bích sờ sờ chỗ bị đau, cùng nghĩ càng cảm thấy tức, con rùa đen khốn kiếp Chiến Niệm Bắc kia, mấy ngày rồi cũng không có tìm cô, lại còn dám cíp điện thoại của cô, thật là đáng chết!
Suy nghĩ lại, Trần Tiểu Bích hỏi: "Chỗ nào ở Giang Bắc có thể mua được thuốc nổ?"
Tắt điện thoại của cô phải không?
Không để ý tới cô phải không?
Hôm nay cô phải đi nổ tung nhà của anh thành huyệt, xem anh ta còn kiêu ngạo như thế nào, xem anh còn có thể không lôi kéo cô một hai trăm năm không?
"Thuốc nổ là hàng cấm, không phải có thể dễ dàng mua được." Chung Khôn thành thật nói.
"Không mua được thuốc nổ, tôi đi mua hai thùng dầu hỏa." Không nổ được hang ổ của Chiến Niệm Bắc, cô liền đốt hết, kết quả cũng giống nhau.
Chung Khôn: "Polaris, có phải đội trưởng Chiến lại không nhận điện thoại của cô không?"
Nghe xong lời này, lại nhìn thấy ánh mắt đồng tình trong kính chiếu hậu của Chung Khôn, Trần Tiểu Bích càng không vui, quả thực muốn tức điên: "Chung Khôn, rốt cuộc anh có thể nói tiếng người được hay không? Cái gì gọi là lại? Anh ta dám không tiếp điện thoại của bổn tiểu thư sao?"
Tuy nhiên việc Chiến Niệm Bắc không nhận điện thoại của cô là thật, sự thật này trong lòng mọi người biết rõ là được rồi... Có cần phải nói ra rõ ràng như vậy không?
Chung Khôn ngậm miệng, cũng không dám trêu chọc cô thêm câu nào nữa, nếu chọc thêm nữa, nhỡ đâu cô thực sự tạt dầu, anh có mười cái đầu cũng không kéo được cô trở về.
Sau khi trầm mặc nửa ngày, Trần Tiểu Bích nói: "Tới quân khu Giang Bắc."
Chung Khôn đành phải thành thật quay đầu, đi tới quân khu Giang Bắc. Ai bảo đại tiểu thư của bọn họ hết lần này đến lần khác chỉ nhận định người đàn ông kia.
..............
Kết quả kiểm tra của Giang Nhung rất nhanh đã có, não bộ không có bị thương gì, Trần Việt và Tiêu Kình Hà liền bài trừ khả năng não bộ của Giang Nhung bị thương làm mất trí nhớ.
Như vậy, bọn họ liền đặt trọng tâm thăm dò vào hai phương diện khác là thuốc và tinh thần bị kích thích, lại để cho Tiêu Kình Hà và Trần Việt đi tìm chuyên gia để tìm cách chữa trị.
Còn về phần Giang Nhung bên này, sau khi Trần Việt bắt Giang Chính Thiên đi, anh cũng đã lặng lẽ cho người thay thế loại thuốc mà Giang Chính Thiên đã cho Giang Nhung, và thay thế bằng viên vitamin.
Viên vitamin đó sẽ không làm ảnh hưởng tới cơ thể, nhưng đối với Giang Nhung mà nói, quả thực loại thuốc này chính là nỗi tra tấn thống khổ.
Ba nói muốn đi tới thành phố làm một việc, khả năng phải một thời gian sau mới trở về, để lại cô ở nhà một mình.
Ở nhà một mình, không có người nói chuyện cùng, hai phòng trong nhà trống rỗng, cảm giác đặc biệt khó chịu.
Một mình ngơ ngác ngồi một hồi, Giang Nhung lại bắt đầu giúp Tiểu Nhung Nhung thiết kế quần áo, sau khi thiết kế xong bản thảo, cô lại chọn sợi tổng hợp, hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành, ngày Quốc tế Thiếu nhi đem món quà tặng cho tiểu Nhung Nhung. Nhưng vẽ không được bao lâu, Giang Nhung ngáp mấy cái liền, cả người đều không có sức lực, cũng không có tinh thần, tâm trạng cũng sốt ruột nóng nảy, muốn tìm người nào đó đánh một trận.
Cô quăng cây bút vẽ trong tay mình đi, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, hy vọng làm vậy có thể giúp cô tỉnh táo hơn.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!