Bầu trời hôm nay thật dễ chịu, không khí ấm áp giữa hai con người đang đứng cạnh nhau tựa một đôi tiên đồng ngọc nữ hiếm thấy.
"Em vui đến vậy sao ?" - Nhìn cô cầm mấy xiên que ở hàng quán lề đường cùng mùi thịt bay nghi ngút ngoài trời.
"Anh đương nhiên sẽ không hiểu được những hương vị tuyệt mỹ ngoài trời ở chợ Thuỷ Sương" - Cô ngâm nhi ly rượu nhỏ rồi thoải mái thưởng thức xiên thịt gà trong tay.
Đúng thế, một người giàu có từ nhỏ sống nhung lụa xa hoa như Bắc Thiên Duật thì sao có thể hiểu được những mỹ vị bình thường thế này.
Vệ Điềm lấy một xiên gà bên trên bôi lớp dầu mè với cả nước sốt đậm đặc thơm ngon đưa ra nhìn hắn chỉ cười nhẹ nhàng nói thêm.
"Cũng không thể ngồi nhìn tôi ăn mãi thế..anh thử đi rất ngon đấy" - Cô nhìn hắn từ khi bước vào quán thì cứ ngồi đấy cùng lắm là uống cốc nước.
Bắc Thiên Duật không ngần ngại cầm lấy xiên thịt từ tay cô chậm rãi đưa vào miệng thưởng thức, mùi vị không tệ cũng có thể để hắn nuốt trôi vào miệng.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói nam tính quen thuộc. Vệ Điềm ngước mắt lên nhìn thì là Nam Linh Ngọc đang đi cùng với Hạ Khiếu Trình, bốn đôi mắt nhìn nhau bầu không khí có hơi gượng gạo giữa hai cô gái ở đó.
"Anh Thiên Duật..." - Nam Linh Ngọc chậm rãi gọi.
"Cậu cũng đến đây à" - Bắc Thiên Duật không nhìn qua cô ta mà chuyển hướng sang Hạ Khiếu Trình.
"Tôi và Linh Ngọc đến kiểm tra dự án sắp đến được khai triển ở đây" - Hạ Khiếu Trình hiểu tâm tình của Nam Linh Ngọc nên cũng không muốn cô khó xử.
"Anh đến cùng Vệ tiểu thư sao..hai người cũng đến vì công việc à" - Nam Linh Ngọc cố hỏi, nụ cười trên môi cũng gượng gạo không ít.
"Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật" - Hắn vẫn bình tĩnh không chút thái độ mà trả lời thẳng thừng khiến con tim của Nam Linh Ngọc đau muốn vỡ ra.
"Được rồi vậy chúng tôi không làm phiền hai người nữa nhé" - Hạ Khiếu Trình chen giọng vào.
"Bác sĩ Hạ hay ngồi xuống uống vài ly đi dù sao gặp nhau ở đây cũng coi như có duyên rồi còn gì" - Giờ phút này mới nghe được Vệ Điềm cất giọng, cô nân nhẹ ly rượu nhỏ trong tay nhìn qua Hạ Khiếu Trình.
"Linh Ngọc không khoẻ tôi đưa cô ấy về trước rồi sẽ quay lại sau" - Hạ Khiếu Trình tinh tế trả lời.
"Không sao, Vệ tiểu thư mở lời thì chúng ta cứ ngồi lại chút đi đã" - Nam Linh Ngọc kéo tay Hạ Khiếu Trình mỉm cười nhìn Vệ Điềm đáp lại.
Ánh mắt như lạnh chết người của hai nữ nhân xinh đẹp này như đóng băng hết bầu không khí ồn ào nơi này vậy. Hạ Khiếu Trình hơi ngơ ra nhìn qua cái tên nào đó cũng bỏ đũa xuống nhìn lại, Bắc Thiên Duật lại có cảm giác chẳng lành sắp xảy ra.
.
HAI TIẾNG SAU.
Hàng quán dường như bớt đi hết người chỉ còn bốn người một bàn, Bắc Thiên Duật ngồi cạnh từ đầu tới cuối chỉ hướng về một mình Vệ Điềm lại còn chăm chút không ít phong thái lạ lẫm này không hề giống hắn một chút nào.
Hạ Khiếu Trình ngồi cũng uống với Bắc Thiên Duật không ít nhưng hai người đàn ông này vẫn tỉnh táo cứ như không uống gì vậy. Ngược lại hai người phụ nữ kia thì gục ngã hết xuống bàn miệng thì luyên thuyên mấy chuyện ngớ ngẫn không dứt.
Khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn của Vệ Điềm đỏ lên vì men rượu xinh đẹp đến mê người, cô uống rượu đến mức say ngủ thiếp đi ngã vào lòng ngực của Bắc Thiên Duật.
"Tôi đưa cô ấy về" - Bắc Thiên Duật bế Vệ Điềm rời đi.
"Hạ Khiếu Trình..." - Bàn tay thon gọn của nữ nhân bất chợt tóm lấy khuôn mặt anh tuấn của hắn.
"Cô say rồi chúng ta về thôi" - Hạ Khiếu Trình vội vã đỡ cô đứng dậy đưa vào xe nhưng nữ nhân này say vào lại không yên phận mà cứ ngã vào lòng hắn.
"Tôi..không thích cô ta chút nào..nhưng mà..tôi thấy cô ta cũng chẳng phải đáng ghét..Hạ Khiếu Trình có phải anh cũng thấy họ thật sự đẹp đôi không" - Nam Linh Ngọc thấp giọng, hơi men dâng lên tựa như mùi hương xuân dược đê mê.
"Cô thật sự yêu Bắc Thiên Duật sao ?" - Hạ Khiếu Trình không ngờ bản thân lại hỏi được câu này nhưng thứ anh ta kinh ngạc đó là phản ứng của cô gái này. "Lúc nhỏ tôi rất hâm mộ anh ấy...nhưng khi nảy nhìn cách anh ấy đối xử với Vệ Điềm tôi cảm thấy dường như họ mới thật sự là một cặp...tôi không thích anh ta nữa.." - Lời nói khó hiểu không liền mạch nhưng lại khiến tâm tình của Hạ Khiếu Trình nhẹ nhỏm thật sự vui vẻ lạ lùng.
"Cô say rồi tôi đưa cô về nghỉ" - Hạ Khiếu Trình áp tay vào gò má ửng hồng của Nam Linh Ngọc.
"Bác sĩ Hạ..anh thật tốt" - Nam Linh Ngọc ngủ trong lòng của Hạ Khiếu Trình cảm giác an toàn đến lạ.