Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 767



Lâm Nhất đeo một chiếc mặt nạ quỷ hình hài đáng sợ, trông vô cùng nhức mắt, muốn không chú đến cũng khó.   

Chỉ là những người khác ít nhiều còn nể mặt Trần Lăng nên mới không trách hỏi thẳng thừng, nghe qua có vẻ mất lịch sự như vậy.  

Nữ tử nói lời này chính là em gái của Lâm Thu Sam, Lâm Yên, trước giờ quen thói được nuông chiều, trong mắt luôn chẳng coi ai ra gì.  

Xuất thân thế gia, thực lực lại mạnh, còn có Lâm Thu Sam chống lưng, đương nhiên chẳng biết nể nang gì ai.  

Trong lòng Trần Lăng thoáng giật mình, lo lắng chỉ sợ Chung Vân Tiêu nổi giận ra tay đánh người.  

Vội vàng tiến lên trước cười nói: “Lâm sư muội, đây là Chung Vân Tiêu, một người bạn mà ta quen được trên đường. Đã nhận lời mời của ta, tạm thời gia nhập liên minh Phá Quân, tham gia vào hành động đi săn cỏ Kiếm Hoàng lần này”.  

“Chung Vân Tiêu? Điền sư huynh, trong một trăm hạng đầu bảng Nhân có người này không?”  

Lâm Yên đánh giá Lâm Nhất, nhìn chiếc mặt nạ trên mặt hắn, vẻ bất mãn trong mắt nàng ta càng thêm rõ ràng.   

Điền Phi suy tư nhìn Lâm Nhất, cười nhạt đáp: “Không chỉ là một trăm hạng đầu, cho dù là năm trăm hạng đầu cũng không có cái tên này. Chung Vân Tiêu? Ha ha, ta không biết ở ngoại môn có nhân vật nào như hắn đấy”.  

Nghe vậy, Lâm Yên bèn cười nhạo: “Vậy có nghĩa là ngay cả một con chó con mèo hắn cũng không được tính. Trần Lăng, dù sao ngươi cũng là một nhân tài hạng bốn mươi tám bảng Nhân, thế mà lại dẫn theo một tên vô dụng không rõ lai lịch để đi tìm cỏ Kiếm Hoàng với chúng ta, ngươi có bị điên không?”  

Dưới mặt nạ, vẻ tức giận chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất.  

Trần Lăng nhạy bén phát hiện ra điều này, hắn ta vội vàng bước tới trước mặt Lâm Yên, cười bảo: “Lâm sư muội, trước khi đến chúng ta đã bàn với nhau rồi, ai đóng góp nhiều thì được chia nhiều nhất, không có quy định nào không cho phép tìm người giúp đỡ, muội cũng phải nể mặt ta chứ”.  

Lâm Yên thờ ơ, không hề có ý định nể mặt hắn ta: “Bảo hắn tháo mặt nạ ra trước đi, giả thần giả quỷ, bản tiểu thư ghét nhất là loại người này”.  

“Cô vẫn chưa đủ tư cách yêu cầu Chung mỗ tháo mặt nạ xuống đâu”.  

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ dưới mặt nạ, Lâm Yên sầm mặt lại, sát khí loé qua trong mắt: “Trần Lăng, ta thấy người bạn này của ngươi ngại sống lâu đây mà?”  

Trần Lăng lập tức khổ sở. Đúng, là có người ngại sống lâu.  

Nhưng đó không phải Chung Vân Tiêu mà là Lâm Yên cô đấy, nhưng hắn ta không thể nói ra câu này.  

“Hôm nay ta phải tháo mặt nạ của ngươi xuống cho bằng được!”  

Lâm Yên “hừ” một tiếng, nhanh chóng giơ tay chộp về phía chiếc mặt nạ quỷ trên mặt Lâm Nhất.  

Soạt!  

Lâm Nhất chỉ tiến lên một bước đã dễ dàng tránh được, làm cho Lâm Yên bị hụt.  

Lâm Yên không ngờ đòn tấn công mạnh mẽ của mình lại thất bại, không kiềm chế được tức giận: “Đồ chuột nhắt nhà ngươi dám tránh à, ngoan ngoãn đứng yên cho ta!”  

Vù vù vù!  

Chân nguyên toàn thân sôi trào, nàng ta không nương tay nữa mà liên tục ra tay, nhưng Lâm Nhất thì khoanh tay trước ngực, bước đi thong thả, thậm chí không có hứng thú ra tay với nàng ta, trong mắt đầy hờ hững.  

“Chết tiệt, ta sẽ giế t chết tên khốn nhà ngươi!” 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.