Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4194: Ra ngoài rồi nói



Có bí thuật này, sau này nếu như lại quyết chiến lấy một địch mười nữa, cũng không phải không thể!

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên phong mang, hào hứng trong lòng dâng lên, nhiệt huyết dâng trào.

Lấy một địch mười, thứ hắn thực sự muốn kiểm tra không phải là kiếm pháp mạnh đến mức nào, mà là có thể chịu được bao nhiêu thương tổn, nói trắng ra, chính là hai chữ, bền bỉ!

Đàn ông chân chính, rốt cuộc vẫn phải bền bỉ mới được.

“Sức mạnh này đúng là đáng nể!"

Trên người Lâm Nhất khoác chiến giáp, cảm nhận sức mạnh đang dâng trào trong cơ thể, vui mừng hiện rõ trên mặt, không nhịn được mà nhe răng cười.

Cảm giác này thực sự thoải mái, lễ Thần Long rửa tội quả nhiên là danh bất hư truyền, vượt xa những gì Lâm Nhất thầm nghĩ.

Cảm giác tạo hóa trong ngày hôm nay đủ để so với nửa năm khổ tu trên Phù Vân Kiếm Tông rồi, hơn nữa sức mạnh đều ở trên cơ thể sẽ không để lại bất kỳ di chứng gì.

Nếu tái đấu với Hạ Hầu Tuyệt, ta nhường gã mười chiêu hẳn cũng không phải là vấn đề gì lớn đi?

Sau mười chiêu, ta chỉ cần một quyền là có thể đánh bại gã!

Trực tiếp nghiền nát!

Một kích đỉnh phong sau khi ba trăm đạo long văn tử kim đồng loạt bốc cháy, sức mạnh nhường đó, ngay cả Lâm Nhất chỉ nghĩ thôi da đầu cũng đã tê dại.

Ta còn có thể sử dụng móng vuốt Thương Long, long văn đạt tới ba trăm đạo, vòng xoáy ngưng tụ trong lòng bàn tay sẽ càng hùng hậu.

Thương Long Thánh Thiên Quyết này cuối cùng cũng đã hơi thể hiện ra chỗ hung mãnh của nó rồi.

Sau khi Lâm Nhất cảm nhận cẩn thận một phen, mới tản đi toàn bộ long văn trên người, kim quang giăng đầy khoảng đất trời này, dư uy vẫn còn sót lại.

Quang mang quá mức mãnh liệt, đến mức mà Lâm Nhất phải tốn một khoảng thời gian mới tìm thấy lối quay về.

"Cái tên này, cuối cùng cũng ra rồi!"

Mới ra khỏi bí cảnh, hai thị vệ canh giữ lối vào kinh ngạc hồi lâu, mới giận dữ

nói.

Diệp Tử Lăng liếc nhìn hắn, hồi lâu sau mới nói: "Đệ biết đệ đã luyện hóa bao nhiêu khí thần long rồi không?"

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, cái này hắn thực sự không đếm, đến khi mở mắt thì những bóng thần long đó đã dần dần tan biến đi rồi, dung hòa vào trong khoảng mênh mông do kim quang hội tụ đó.

Lam Nhat hơi lung tung, thoi gian han o trong bí canh nay hình như thực sự có hơi dài.

Nhưng nào biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, những thị vệ Thương Huyền Phủ ở trên đường hắn đi qua, đều mang dáng vẻ hận không thể nuốt sống hắn.

"Ngươi chính là Lâm Nhất!"

Khi sap hoan toan ra khoi loi đi nay, mot chap su Tieu Thần Đan khe cau mày, nhìn Lâm Nhất lạnh giọng quát.

Gã vừa nói, vừa đưa tay ra vỗ vai Lâm Nhất, dường như muốn ra uy với hắn.

Phụt!

Nhưng khi lòng bàn tay gã vừa vỗ lên bả vai Lâm Nhất, kim quang lấp lánh trên người Lâm Nhất trực tiếp đánh gã hộc máu bay đi.

"Xin lỗi, ta không thân với ngươi." Lâm Nhất khẽ nheo mắt, nhẹ giọng cười nói.

Con mẹ nó đúng là quái vật!

chấp sự kia bị đánh bay, trừng mắt nhìn Lâm Nhất, có phần giận mà không dám nói, lạnh giọng quát: "Cút nhanh lên đi."

Sao ánh mắt mà đám người này nhìn ta, dường như đều rất kỳ lạ?

Lâm Nhất vô cùng khó hiểu, đợi sau khi hắn rời khỏi đây, xuyên qua cánh cửa lớn của con đường này, lập tức có vô số ánh mắt nhìn tới.

Rất nhiều trưởng lão của Thương Huyền Phủ ai nấy đều đang nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đó như thể hận không thể nuốt sống được Lâm Nhất.

Đệt!

Lâm Nhất bị những ánh mắt này dọa hết hồn, ta rốt cuộc đã làm gì, sao lại giống như có thù giết cha với ta vậy.

Hắn muốn mở miệng nói chuyện, thì Diệp Tử Lăng dẫn theo những người khác của Phù Vân Kiếm Tông tới, tỏ ý hắn đừng có lên tiếng.

Mà khi dẫn Lâm Nhất đi ra khỏi phủ, một đám trưởng lão đi theo không rời một bước.

“Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Nhất không hiểu hỏi.


Diệp Tử Lăng liếc nhìn hắn, hồi lâu sau mới nói: "Đệ biết đệ đã luyện hóa bao nhiêu khí thần long rồi không?"

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, cai này han thực sự không đếm, đến khi mở mắt thì những bóng thần long đó đã dần dần tan biến đi rồi, dung hòa vào trong khoảng mênh mông do kim quang hội tụ đó.

Diệp Tử Lăng liếc nhìn hắn với vẻ hết thuốc chữa, lạnh nhạt nói tiếp: "Bảy mươi hai đạo! Tháp Thần Long suýt chút nữa thì sập luôn rồi!"

Khóe miệng Lâm Nhất co giật, lúng túng mỉm cười, hiểu rồi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.