Cho dù có nhận ra được có chỗ nào đó không ổn, cũng không có thời gian để nghĩ nhiều.
Tốc độ của đối phương cực kỳ nhanh, dưới sự bao phủ của trăng máu, thậm chí có công năng ẩn giấu còn cường đại hơn.
Nếu như không phải do kiem ý của Lâm Nhat hơn người, có thể cảm nhận được sự dao động trong hư không, thì chỉ dựa vào chân nguyên và cảm quan, hoàn toàn không phát hiện ra được vị trí chính xác của đối phương.
Kim Ô Cửu Biến!
Huyết khí của Lâm Nhất dâng trào, tựa như một con man thú thượng cổ nặng hơn núi. Nhưng dưới sự thúc giục của Kim Ô Cửu Biến, con hung thú trông nặng nề thô kệch này, tốc độ còn nhanh hơn cả kinh hồng.
Bịch! Bịch! Bịch!
Chớp mắt, người khác chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh lóe lên, không thể nhìn rõ chân thân của Lâm Nhất.
Dưới trăng máu, tàn ảnh đan xen.
Âm!
Từng tiếng động lớn không ngừng vang lên, trong không trung truyền tới tiếng kim loại va đập cực kỳ nặng nề, chỉ chớp mắt hai người đã giao đấu được hơn mười chiêu.
Nhanh quá!
Đám người Giang Ly Trần nhìn mà kinh hãi, hai người này thực sự chỉ trong nháy mắt, đã biến ra được vô số sát chiêu.
Với thực lực của gã, chỉ có thể miễn cưỡng bắt được đường nét mơ hồ của hai người, con xuat chieu cụ thể như thế nao thì hoan toan không thể nhìn rõ.
Âm!
Tiếng kim loại vỡ nát lại lần nữa vang lên, tia lửa tung bay, trên người Lâm Nhất ánh lên quang mang tử kim, bị đối phương ép phải hiện thân hình, lùi lại hàng chục mét.
"Thánh thể Thương Long sao?"
Hạ Hầu Tuyệt thấy vân lộ xuất hiện trên người Lâm Nhất, hai mắt khẽ nheo lại, lạnh giọng nói: “Ngươi quả thực che giấu quá giỏi, nhưng Độc Huyết Long Trảo này của ta, chỉ dựa vào cơ thể cứng rắn, thì không thể cản được quá lâu đâu!"
Gã vừa dứt lời, sắc mặt càng trở lên lạnh lẽo, lại tiếp tục lao đến trước mặt Lâm Nhất như tia chớp.
Vù! Vù!
Long anh mau đo xuat hiện sau lung Hạ Hau Tuyet nhu ẩn như hiện. Mỗi lần gã ra tay, đều sẽ xuất hiện vuốt rồng cực kỳ chói mắt. Vuốt rồng sắc bén có ma sát màu đen quấn quanh, chỉ ngửi mùi thôi đã cực kỳ khó chịu.
Lâm Nhất không ngửi, thậm chí ngay cả lỗ chân lông toàn thân cũng đóng chặt lại, mùi vị này chắc chắn có độc.
“Tên nhóc nhà ngươi, cũng cẩn thận đấy, nhưng chỉ dựa vào cẩn thận thôi, thì sớm muộn vẫn sẽ thua!"
Hạ Hầu Tuyệt cong môi cười, ánh mắt đột nhiên trở lên lạnh lẽo, trái tim Lâm Nhất chợt đập nhanh một nhịp, cảm nhận được có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ kĩ, khí tức trên người Hạ Hầu Tuyệt đột nhiên tăng vọt, tu vi cảnh giới Tinh Tượng viên mãn của gã gia tăng đến cảnh giới Bán Bộ Thần Đan.
Âm!
Gã không giữ lại chút gì, giải phóng hoàn toàn tu vi Bán Bộ Thần Đan, chớp mắt, uy áp của gã gia tăng đến mức thậm chí còn vượt qua cả Tiểu Thần Đan tôn giả
Lâm Nhất chậm một bước, kiếm thế bị chế trụ trong chốc lát.
Nói là chốc lát, thật ra còn chưa đến một hơi thở, nhưng sơ hở thoáng qua như kinh hồng này, lại bị Hạ Hầu Tuyệt bắt được nhanh như chớp giật.
Gã nhếch môi cười khẩy, long ảnh như ẩn như hiện sau lưng chợt hòa làm một với thân thể gã trong khoảng khắc ấy.
Gã tung ra một vuốt, từ trên xuống dưới, nhắm thẳng vào điểm yếu trên đỉnh đầu Lâm Nhất. Nếu bị bắt trúng, có lẽ cả đầu hắn sẽ nổ tung ngay lập tức.
Hai mắt Lâm Nhất khẽ ngưng lại, liếc mắt đã nhìn ra đây chỉ là chiêu nhử, đồng thời trước mắt thoáng qua mấy bức tranh bay tới.
Hắn đoán ra được đối phương sau chiêu này, có thể sẽ phát động toàn bộ thế công.
Chớp mắt, Lâm Nhất đã đưa ra quyết định, hắn nghiêng đầu tránh một vuốt này. Phụt, một cánh tay khác mà Hạ Hầu Tuyệt giấu sau lưng như rồng vọt khỏi biển, mang theo hàn mang sắc lạnh, điểm lên vai Lâm Nhất.
Một đòn đắc thủ, uy áp Bán Bộ Thần Tiêu trên người Hạ Hầu Tuyệt bay thẳng lên trời, càng ngông cuồng tự đại.
"Biết tại sao ta có lòng tin chắc thắng rồi chứ, Tiểu Thần Đan tôn giả ở trước mặt ta còn chẳng đáng là gì, thì ngươi ... là cái thá gì chứ!" Hạ Hầu Tuyệt dang rộng hai tay, thừa thế xông lên, ngay dưới vầng trăng máu mà bay thẳng lên.
Ánh mắt gã nổi lên huyết mang, giống như một con ác long, khóa chặt Lâm Nhất từ trên hư không, sau đó lao xuống nhanh như một con diều hâu.