Phùng Chương đối đầu với nhị sư huynh của Huyền Vương Điện, Giang Ly Trần đối đầu với Hàn Du của Huyền Vương Điện, còn Lưu Thanh Nghiêm thì đối đầu với Chương Thiên Khung, đều không phải là thăm tốt gì, đặc biệt là Phùng Chương ... Thực lực mà Tần Dương thể hiện ra, không hề thua kém so với Diệp Tử Lăng là bao.
Nếu chỉ phân tích từ vị trí thăm, Phù Vân Kiếm Tông đã hoàn toàn thua rồi, hơn nữa còn thua cực kỳ thê thảm.
Ngoại trừ Lâm Nhất ra, vị trí thăm của những người khác hoàn toàn không giống nhau.
Lâm Nhất ngang đầu lên nhìn, tầm mắt dừng tại vị trí của Huyền Vương Điện, Tần Dương đó cũng đang nhìn qua, cười khiêu khích với Lâm Nhất, khuôn mặt lộ vẻ giễu cợt.
"Trận thứ nhất vòng thứ hai, Phù Vân Kiếm Tông và Huyền Vương Điện!"
Khi phủ chủ Thương Huyền vừa dứt lời, mấy bóng người đã đồng loạt bay vút qua, chẳng mấy chốc đã đáp lên chiến đài.
"Nghe nói các hạ là đại sư huynh của Phù Vân Kiếm Tông?" Hàn Du đáp lên chiến đài, mỉm cười với Giang Ly Trần, vô cùng châm chọc nói.
Mặt Giang Ly Trần không cảm xúc, không để ý đến sự khiêu khích của đối phương.
“Không nói gì sao? Chẳng lẽ thực sự cho rằng bản thân là đại sư huynh gì đó, thì đại sư huynh ngươi có thể so với sư huynh Sở Hạo Thiên của bọn ta hay sao, ngay cả rắm còn không xứng. Trong vòng mười chiêu, ta sẽ khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục!" Hàn Du cười khẩy, lòng bàn tay lật lại, lấy ra một thanh trường thương, nặng nề cắm xuống mặt đất.
Âm
Khi trường thương cắm vào mặt đất, toàn bộ chiến đài đều rung chuyển, một luồng uy áp đáng sợ tỏa ra.
Tay phải Hàn Du nắm chặt cây thương, ánh mắt tỏa ra hàn mang lẫm liệt, lạnh lẽo nhìn Giang Ly Trần. Trong lời nói của hắn ta, mang đầy sự chế nhạo Giang Ly Trần, nhưng khi giao đấu, lại cực kỳ thận trọng, không hề có chút lơ là.
Đến khi Giang Ly Trần vươn tay cầm lấy chuôi kiếm, hắn ta bỗng ra tay, người như kinh hồng, động tác như lôi đình, lao vút qua.
Giết!
Khi thân hình hắn ta lóe lên, một luồng khí thế vương giả cực kỳ cuồng bạo xông thẳng lên trời. Đầu mũi thương lóe lên một tia hàn quang, phá vỡ hư không, khiến người nhìn phải kinh hãi.
Chiêu pháp cực kỳ tinh xảo, nhưng thứ thực sự khiến người ta kiêng dè, chính là uy áp vương giả trên người hắn ta. Cho dù cách một khoảng xa, cũng vẫn cảm nhận được uy áp khủng khiếp, Huyền Vương Quyết quả nhiên danh bất hư truyền.
Hình như, cũng không áp lực lắm?
Ánh mắt Giang Ly Trần thay đổi, uy áp vương giả rơi trên người mình, hình như không tồn tại.
Không chỉ không có một chút khó chịu, nếu gã thúc giục kiếm ý trên người mình, thậm chí còn cả thể đảo ngược tình thế, áp chế đối phương.
Có chuyện gì vậy?
Giang Ly Trần kinh ngạc vô cùng, gã thậm chí còn nghĩ, có phải đối thủ cố tình để lộ sơ hở. Bởi vì ngày hôm qua, thực lực mà mấy người Huyền Vương Điện thể hiện ra, đã để lại ấn tượng rất sâu đậm với gã.
"Còn dám phân tâm sao?"
Hàn Du kia khóe miệng cong lên, trong lòng thầm nói, một chiêu lấy mạng của ngươi!
Keng!
Nhưng khi mũi thương sắp đâm vào Giang Ly Trần, kiếm trong tay đối phương thuận lợi rút ra, cùng với tia lửa tung bay. Giang Ly Trần chặn đứng một thương này, gã khẽ nhón chân, lùi lại vài bước, nhẹ nhàng tránh thoát.
Ầm ầm!
Nhưng dẫu sao gã đã hơi phân tâm, nhìn qua cục diện, vẫn là Hàn Du giữ vững thế chủ động.
Nhưng Giang Ly Trần càng đánh lại càng có niềm tin, không hề gấp gáp, giờ khắc này gã vô cùng chắc chắn. Không phải đối phương cố ý để lại sơ hở mà là so với kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất, uy áp Vương Giả này có quá nhiều sơ hở, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Lâm Nhất thu lại tầm mắt, trong số bọn họ, người mà hắn lo lắng nhất là Giang Ly Trần, cảm xúc tâm lý của đối phương cực kỳ không ổn định.
Đại bại ngày hôm qua, đã gây đả kích rất lớn đối với đại sư huynh này của hắn, nếu như cảm xúc xuất hiện dao động, thì cho dù đêm qua có trải qua huấn luyện đặc biệt, thì cũng chưa chắc đã có thể thắng, tâm cảnh xuất hiện kẽ hở, thì bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều vô dụng.
Hiện giờ xem ra hắn đã nghĩ nhiều, cho dù là cục diện hay là tình thế bất lợi, thì kiếm pháp của gã vẫn cực kỳ chặt chẽ.
Một than thực lực, còn chưa được bộc lộ ra hết, đã hoàn toàn chống lại được uy áp Vương Giả của Hàn Du.
Những người khác cung đa bắt đầu giao thủ, chỉ con lại Diệp Tử Lăng và Sở Hạo Thiên vẫn đang giảng co, Lâm Nhất liếc qua rồi cũng không nhìn thêm.
Diệp Tử Lăng và Sở Thiên Hạo, cả hai đều là nhân vật dẫn đầu của môn phái mình, thắng thua đều khó mà phân định. Buổi huấn luyện đặc biệt đêm qua không mang lại tiến bộ quá lớn cho Diệp Tử Lăng. Bởi vì bản thân nàng ta đã nắm giữ được kiếm ý Thông Thiên đại thành rồi.
Muốn tiến thêm một bước, thăng cấp lên cảnh giới đỉnh phong viên mãn, không phải là chuyện có thể đạt được chỉ trong một đêm.
Trận chiến này, rốt cuộc cũng chỉ có thể dựa vào bản thân nàng ta, nếu đến ngay cả Sở Thiên Hạo cũng không thể thắng được, vậy cái gọi là chấp niệm của Diệp Tử Lăng, không khỏi có phần nông cạn.
“Không cần nhìn nữa, ngoại trừ ngươi ra, thì những người khác của Phù Vân Kiếm Tông, đều không thể thắng được!"
Phùng Khuê trên chiến đài thấy ánh mắt Lâm Nhất lơ đãng, hoàn toàn không coi gã ra gì, nhưng lại không hề tức giận, ý cười trên mặt càng sâu.
"Ngươi hẳn là rất khó chịu đúng không?"
Phùng Khuê nhìn Lâm Nhất, tiếp tục cười nói: "Rõ ràng thực lực nghịch thiên, thậm chí còn có thể xem là yêu nghiệt siêu phàm, lại không có đất dụng võ."
Lâm Nhất thu hồi lại tầm nhìn, cười nói: "Huyền Vương Điện chắc chắn sẽ thắng sao? Điều này còn chưa chắc đâu ... "
Đám người Hàn Du vừa nãy còn chiếm ưu thế, vậy mà bây giờ toàn bộ đều rơi vào thế yếu.
Bọn họ giải phóng uy áp Vương Giả đến cực hạn, trời đất cũng đều biến sắc, nhưng dưới ánh sáng lóe lên của từng thanh kiếm quang, cái gọi là khí thế vương giả ấy vẫn bị áp chế trong một không gian nhỏ hẹp.
Chuyện này sao có thể?
Phùng Khuê há hốc miệng, kinh ngạc đến nỗi cẳm cũng sắp rớt xuống.