Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4162: Mượn thứ gì?



Khi thanh thánh kiếm thiên văn này hoàn toàn xuất hiện, ông ta chợt đứng dậy, nắm chặt lấy vỏ kiếm.

Vù! Vù! Vù!

Đồng thời trong bóng tối, có mười tám Thiên Thần Đan tôn giả, tay cầm thánh kiếm bách văn lần lượt xông ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mac du ong lao toc hoa ram nay khong phai la gia chủ, nhưng lai lịch quá sâu nên cũng nắm giữ một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại trong nội bộ nhà họ Phong.

"Thành thật khai ra ngươi tới đây có chuyện gì, sau đó quỳ xuống đất xin tha thứ, còn không, đừng mong ta để bọn ngươi rời đi." Ông lão tóc hoa râm cầm lấy vỏ kiếm, chỉ chuôi kiếm về phía Lạc Hoa, từ trên cao nhìn xuống quát hỏi.

Diêm Thiết bên cạnh sắc mặt có hơi căng thẳng, lão già này vậy mà cũng có thánh kiếm thiên văn.

Trận thế như vậy, cho dù hắn ta có quyết tâm lao ra ngoài, cũng sẽ bị thương không nhẹ, nhưng nếu còn bảo vệ cả Lạc Hoa nữa thì quả thực khó mà làm được. Hắn ta len lén liếc nhìn Lạc Hoa, phát hiện khí tức của nàng vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên như thường, hoàn toàn không để ý uy hiếp ở xung quanh.

"Ta đến để mượn ngươi một thứ."

Giọng điệu Lạc Hoa bình thản, đồng thời chậm rãi bước chân về phía trước.

“Mượn thứ gì?"

Ông lão tóc hoa râm nheo mắt lại, đánh giá Lạc Hoa, khuôn mặt đầy vẻ chế giễu. Sắp chết đến nơi mà còn dám bình tĩnh như vậy, đúng là rất có khí phách.

"Mượn đầu của ngươi!"

Ông lão tóc hoa râm nghe vậy ngẩn ra, sau đó lập tức cười lớn.

"Rất buồn cười sao?"

Lạc Hoa vừa nói, vừa tháo mũ trùm lụa trắng trên đầu xuống, lộ ra một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành, phong hoa vô song.

"Chẳng lẽ không phải sao ... " Ông lão tóc hoa râm ngẩn người giây lát, rồi mới cười khẩy nói, chỉ là còn chưa dứt lời, đã cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ kinh người từ đối phương.

Giống như một phong ấn nào đó đã bị phá vỡ, nàng đứng trên đất bằng, nhưng lại giống như nữ đế quân lâm thiên hạ, tỏa ra uy áp vô thượng khiến người ta không thể chống lại.

Có khí thế của bậc đế vương, đột nhiên dâng trào.

Phịch!

Đám người Thiên Thần Đan tôn giả xung quanh, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, trực tiếp khụy hai gối xuống đất, quỳ rạp xuống.

Rắc rắc rắc!

Sắc mặt của lão thái gia nhà họ Phong lập tức trắng bệch, cảm giác đầu gối đang chịu đựng một áp lực không thể tưởng tượng.

Diêm Thiết ở phía sau kinh ngac ha hốc mồm, hoan toan nói không lên lời, đây không phải là sức mạnh của Lạc Hoa. Đây là sức mạnh phong ấn trong cơ thể nàng, nhưng uy áp của luồng sức mạnh này, cả đời hắn ta rất hiếm khi thấy được, thậm chí còn không tìm được thứ gì có thể so sánh.

Ngay cả sâu trong lòng hắn ta cũng không nhịn được mà sợ hãi, muốn quỳ rạp xuống đất. Thực sự quá đáng sợ.

Không đợi lão thái gia nhà họ Phong có bất kỳ phản kháng nào, mũ trùm lụa trắng trong tay Lạc Hoa bay ra ngoài, ẩn chứa bạch quang chói mắt, chợt lóe lên rồi biến mất.

Quang mang quá chói mắt, thậm chí ngay cả Diêm Thiết cũng khó nhìn rõ được, sau khi tầm nhìn khôi phục bình thường.


Diêm Thiết cảm nhận được một ánh mắt, xuyên qua mũ trùm lụa trắng, rơi lên người mình. Trong lòng hắn ra lập tức rét lạnh, ma xui quỷ khiến mà quỳ sụp xuống đất, chắp tay nói: "Thuộc hạ, bái kiến Lạc công tử."

"Ngươi không phải là thuộc hạ của ta, ta cũng không mang họ Lạc, ngươi không cần phải quỳ với ta."

Lạc Hoa lạnh nhạt nói, nàng đi về phía trước, hồi lâu mới có giọng nói vang đến: "Đem chín đầu người này, treo hết lên tường thành của quận thành Thanh Nham, để cho người đi đường, tất cả đều có thể nhìn thấy."

"Đã rõ, Lạc công tử yên tâm, những chuyện như này, Lão Thiết ta là giỏi nhất."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.