Quảng trường Thương Huyền rộng lớn giờ khắc này yên lặng không một tiếng động, từng ánh mắt đổ dồn về Lâm Nhất, trong mắt họ đều lộ vẻ kinh ngạc khó che giấu.
Trước khi trận đấu bắt đầu, không ai ngờ Lâm Nhất bị người người xem là ngựa cấp thấp lại đánh bại được Trương Hà.
Trương Hà này đã mặc kệ lời dèm pha từ lâu, gã tới Thương Huyền Phủ là để giết công tử Táng Hoa, tìm lại thể diện cho Thiên Tinh Các.
Nhưng trước mắt, gã không chỉ không đánh bại được công tử Táng Hoa, ngược lại còn bại dưới tay một người mới của Phù Vân Kiếm Tông.
Ở vị trí của Phù Vân Kiếm Tông, đám người Giang Ly Trần kinh ngạc tới nỗi không nói lên lời, nhưng lập tức sắc mặt chuyển sang sự mừng rỡ điên cuồng. Duy chỉ có Diệp Tử Lăng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt thoáng qua sự khác lạ, nàng ta đang nghĩ thử xem rốt cuộc mấy ngày nay Lâm Nhất đã trải qua chuyện gì.
Sát khí trên người hắn nặng như vậy, thực lực tiến bộ như được lột xác.
Ngày hom đo han và Lạc Hoa cùng rời đi, không lẽ còn có nhiệm vụ nào khác?
"Tên này hơi đáng gờm, không ngờ Trương Hà lại thua thảm như vậy ... " Tại vị trí của Huyền Vương Điện, Sở Thiên Hạo khẽ nheo mắt, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
Chang le loi đồn là that, han thuc sự đã đột phá thành công Thất Hoa Tụ Đỉnh rồi sao?
Nhưng cho dù thế, cũng không thể khoa trương được như vậy mới đúng, ngay cả Tinh Tượng mà Trương Hà cũng đã sử dụng rồi, vậy mà vẫn bại một cách thê thảm như vậy.
Sợ là trình độ kiếm đạo của hắn còn khủng khiếp hơn những gì hắn thể hiện
ra.
Quả thực rất kì lạ, nhân vật hoàn toàn không có tiếng tăm gì, lại đột nhiên xuất hiện, bộc phát ra thực lực yêu nghiệt như vậy.
Không phải hắn ta không tự tin với thực lực của mình, chỉ là biểu hiện vừa rồi của Lâm Nhất, thực sự quá ngoạn mục, khiến hắn ta không khỏi chú trọng tới.
"Sư huynh có gì phải sợ, Phù Vân Kiếm Tông sao có thể dựa vào một mình hắn để chống đỡ, phải thắng ba trận mới được tính. Huyền Vương Phủ chúng ta sao có thể thua được chứ. Trừ phi ... hắn có gan lựa chọn hình thức địa ngục!" Ánh mắt của nhị sư huynh Huyền Vương Điện - Tần Dương hung tợn, lạnh lẽo cười nói.
Nhắc tới hình thức địa ngục, ánh mắt Sở Thiên Hạo lóe lên vẻ kiêng dè, sau đó rất nhanh đã lắc đầu.
Thế giới võ đạo, cường giả vi tôn.
Bất kể là nơi nào, chỉ cần mạnh tới một mức độ nhất định, đều có quyền coi thường mọi quy tắc. Hình thức địa ngục chính là quy tắc dành riêng cho cường giả. Chỉ là nó đúng như tên gọi, một khi thất bại, kết cục phải chịu chẳng khác nào rơi xuống địa ngục.
Cho dù có là kỳ tài cái thế của Huyết Nguyệt Động Thiên, sợ là cũng không dám lựa chọn hình thức địa ngục.
...
Trên chiến đài Thương Huyền, Lâm Nhất nhìn Trương Hà bại trận ở trước mặt, đây xem như là một trận đấu hoàn chỉnh sau khi hắn thăng cấp lên Tinh Quân.
Trận chiến trước đó với Tiểu Thần Đan tôn giả, ít nhiều đều đã mượn uy năng của Kiếm Thiên Lôi, hiện giờ hắn hoàn toàn dựa vào bản thân và Táng Hoa để đánh bại Trương Hà
Có lẽ, ta đã đánh giá đối thủ quá mạnh rồi.
Lâm Nhất trong lòng thầm nói, so với đại hội Danh Kiếm, khung cảnh của trận đấu hạng Thương Huyền vẫn nhỏ hơn chút.
Trận vừa rồi, ước chừng hắn chỉ sử dụng một nửa thực lực, còn có rất nhiều chiêu bài và sát chiêu còn chưa được dùng tới.
"Trận này, Lâm Nhất giành chiến thắng."
Người của Thương Huyền Phủ lao tới như điện xẹt, khiêng Trương Hà bị thương nặng xuống, đồng thời tuyên bố chiến thắng của Lâm Nhất.
"Vất vả rồi, Lâm Nhất." Diệp Tử Lăng thấy Lâm Nhất quay lại, khẽ gật đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng tựa băng sương, lộ ra vẻ ôn hòa hiếm thấy.
Lâm Nhất mim cưoi, han thực ra chỉ dùng ba cùng lam là bốn phan thực lực, đã có thể thắng được Trương Hà rồi.
Chỉ cần kéo dài với đối phương thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ thua, nhưng như vậy sẽ tốn quá nhiều thời gian.
Nếu như thời gian chiến thắng của người của Huyền Vương Điện và Huyết Nguyệt Động Thiên không đủ dài, thì Phù Vân Kiếm Tông có thể tranh được lượt trống ở vòng hai.
Do vậy, lượt đấu này Lâm Nhất không hề vất vả, toàn bộ tiết tấu đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.
"Người đó chính là Hạ Hầu Tuyệt sao?"
Ánh mắt Lâm Nhất nhìn về hướng của Huyết Nguyệt Động Thiên, hàng người này bước vào quảng trường quá muộn, hắn chưa được tận mắt nhìn thấy người được người ta xưng là yêu nghiệt kỳ tài cái thế kia.
Lúc này vừa nhìn qua, đã phát hiện ra ngay được, người thanh niên áo đen khí độ cực kỳ phi phàm trong đám người đó.
"Không phải hắn ta, đó là sư đệ của gã Triệu Thần, thanh niên áo trắng bên cạnh hắn ta mới là Hạ Hầu Tuyệt." Diệp Tử Lăng sửa lại cho hắn, chỉ vào một bóng người mà Lâm Nhất hoàn toàn không chú ý tới.
Ánh mắt Lâm Nhất chợt thay đổi, thanh niên áo trắng này có phong thái vô biên, dung mạo anh tuấn, chỉ cần chú ý tới là sẽ để lại cho người ta ấn tượng rất sâu đậm.
Nhưng vừa rồi Lâm Nhất vừa nhìn qua, lại trực tiếp bỏ qua gã, nếu như không có Diệp Tử Lăng chỉ cho hắn, thì có lẽ hắn đã nhận nhầm người rồi.
Ta thử lại lần nữa.
Chuyện này quá đáng sợ, một khi giao đấu, chỉ sơ sót một ánh mắt, đã có thể khiến cho người ta mất mạng.
Đến trước khi chết, mới phát hiện sự uy hiếp trí mạng trên người đối phương, thì lúc đấy đã quá muộn rồi.
Vù!
Trong luc Lâm Nhất đang suy nghĩ, Hạ Hầu Tuyệt trong đám người đột nhiên quay đầu, nhìn Lâm Nhất lạnh lùng cười một tiếng, khiến cả người hắn ớn lạnh.