Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2325



Lâm Nhất thấy vậy thì buồn cười, đưa tay lên xuống, con ngựa ngốc này như bị hút hồn, cổ bắt đầu chuyển động theo, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quả Viêm Long.  

Vù! Vù! Vù!  

Đúng lúc này có tiếng xé gió vang lên, bốn vị khách không mời mà đến đáp xuống ở phía sau. Họ nhìn chằm chằm vào quả Viêm Long trong tay Lâm Nhất bằng ánh mắt tham lam.  

“Quả Viêm Long!”  

“Vận may không phải tốt bình thường đâu, không ngờ món bảo bối đã không xuất hiện mấy năm nay lại bị chúng ta phát hiện”.  

“Hì hì, chứ còn gì nữa? Mấy lần vào núi đều không tìm được, lần này đi dạo loanh quanh lại phát hiện”.  

Mấy người nói chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn coi quả Viêm Long là vật trong tay mình, không thèm đếm xỉa tới sự tồn tại của Lâm Nhất.  

Vèo!  

Bốn người từ từ đến gần, Lâm Nhất dò xét, ngoại trừ người trung niên dẫn đầu có tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành tạm được, mấy người còn lại đều có tu vi cảnh giới Dương Huyền viên mãn.  

Nhìn thấy kí hiệu trước ngực họ, Lâm Nhất lập tức nhận ra đây là người của Huyết Kiếm Môn.  

Người dẫn đầu khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nét mặt lạnh lùng, mặc đồ đen, đeo hộp đựng kiếm, khí chất cũng khá bất phàm, ấn đường tràn ngập sắc bén, hiển nhiên cũng là một vị kiếm khách nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên.  

Có tu vi cảnh giới Âm Dương mà còn nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, người trung niên áo đen này có thể là trưởng lão của Thiết Huyết Kiếm Môn.  

“Chắc ngươi cũng biết quy định của Thiết Huyết Kiếm Môn chúng ta. Nếu đã bị phát hiện, không muốn chết thì ngoan ngoan giao quả Viêm Long ra đây”.  

Khi Lâm Nhất đang quan sát, một đệ tử khá trẻ tuổi trong số bốn người lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.  

Người trung niên áo đen nhìn thấy xác của yêu thú thằn lằn sau lưng Lâm Nhất thì như có điều suy nghĩ, cười khẽ: “Tiểu hữu, ta nghĩ ngươi đã đi nhầm vào đây, không biết Thiết Huyết Kiếm Môn đã phong toả núi”.  

“Chỉ là quả Viêm Long thì không thể được, chắc con ngựa Huyết Long này của hắn cũng thuần phục trong núi Viêm Long. Nếu đã là yêu thú chịu thuần phục trong núi Viêm Long thì đương nhiên phải thuộc về Thiết Huyết Kiếm Môn. Nếu muốn đi thì để ngựa lại!”  

Một tên đệ tử khác nhìn ngựa Huyết Long với ánh mắt khao khát, lạnh lùng cảnh cáo.  

Ngựa Huyết Long lập tức nổi giận, một khí tức cuồng bạo xuất hiện trên người nó, nó trừng mắt nhìn tên đệ tử kia. Lâm Nhất thản nhiên sờ cổ nó để nó bình tĩnh.  

Cách họ nói chuyện rất ngang ngược và vô lý, coi núi Viêm Long như vườn hoa nhà mình, hoàn toàn không cho người ta cơ hội phản bác.  

Không chỉ muốn cướp quả Viêm Long của Lâm Nhất, còn muốn đoạt ngựa Huyết Long của hắn, cực kì bá đạo.  

Người trung niên áo đen nhìn như hiền lành, mặt thì tươi cười, nhưng lại không hề có ý định ngăn cản đệ tử bên cạnh mình lên tiếng.  

Vẻ mặt của Lâm Nhất dần trở nên lạnh lùng, hắn trầm giọng: “Quả Viêm Long là do ta khổ cực tìm được, nó chỉ thuộc về ta, còn ngựa Huyết Long càng không phải thuần phục ở núi Viêm Long, các vị đừng quá đáng!”  

“Quá đáng thì thế nào?”  

Tên đệ tử trẻ tuổi cười khẩy: “Không lấy mạng ngươi đã đủ nể mặt ngươi rồi, ta thấy ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đây mà!” 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.