Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2241



“Tam Vương Thất Anh?”  

“À, đây là cách gọi kính trọng của mọi người dành cho mười người đứng đầu bảng Long Vân. Ba người đứng đầu được gọi là Tam Tiểu Vương, bảy người sau thì được gọi là Nam Hoa Thất Anh. Thực lực của mười người này đã vượt xa những người bảng trong khác, đứng trên tất cả nhân tài kiệt xuất ở cả Nam Vực. Đặc biệt là Tam Tiểu Vương, họ là một sự tồn tại hoàn toàn không thể hiểu nổi...”  

Vừa nhắc tới Tam Tiểu Vương, nét mặt Dương Phàm trở nên rất nghiêm túc, hắn ta nói tiếp: “Nghe đồn ba người này đã chạm đến ngưỡng cửa Thiên Phách, thậm chí có thể miễn cưỡng đối đầu với tiền bối cảnh giới Thiên Phách, từ lâu tầm mắt của họ không còn ở Nam Vực, dã tâm rất lớn”.  

Mấy tháng trước Lâm Nhất cũng đã nghe thấy tin đồn tương tự rằng những người đứng đầu bảng Long Vân đã đủ tư cách đối đầu với cao thủ Thiên Phách.  

Lúc đó hắn sẽ hoàn toàn không thể hiểu, bây giờ tuy vẫn kinh ngạc, nhưng ít nhiều cũng có thể hiểu được một phần.  

“Về phần Nam Hoa Thất Anh, tuy họ vẫn còn thua kém Tam Tiểu Vương, nhưng so với những người bảng trong khác, họ vẫn là một khoảng cách không thể vượt qua. Tu vi của mỗi người đều là cảnh giới Âm Dương viên mãn đỉnh phong, cực kì đáng sợ”.  

Dương Phàm cười, thản nhiên nói: “Thật ra nói những điều này cũng không có ý nghĩa lắm. Thực lực của Tam Vương Thất Anh mạnh quá mức, lúc này ngay cả yêu nghiệt bảng trong bình thường cũng không phải chúng ta có thể chống lại được. Lần này đến Lôi Châu, ta và Quách Húc đều nhận được lời mời của một vị yêu nghiệt bảng trong, đến để tham gia một buổi gặp mặt”.  

Hầu hết các buổi gặp mặt đều không có mục đích đặc biệt.  

Giao lưu với nhau, kể về kinh nghiệm của mình, võ giả gặp nhau chủ yếu giao lưu về võ đạo. Phần quan trọng của buổi gặp mặt thường là luận bàn với nhau, khoe khoang sức mạnh.  

Đương nhiên cũng không chỉ đơn giản là khoe khoang sức mạnh.  

Đối với võ giả, luận bàn với nhau nhất định có thể mở mang tầm mắt. Nếu như may mắn, nói không chừng còn có thể có được cảm ngộ giúp cho việc đột phá.  

Nhưng đa số những người tham gia tiệc gặp mặt đều là người trẻ tuổi. Tuổi trẻ nóng tính, ai cũng có ý muốn tranh đấu, không muốn chịu thua. Nếu đánh nhau mà tức giận sẽ khó tránh khỏi việc kết thù kết oán, đây cũng là chuyện thường xảy ra.  

“Buổi gặp mặt lần này diễn ra ở thành Thiên Lăng. Tuy nó không phải thành Châu, nhưng xét về quy mô thì không hề thua kém thành U Châu. Lâm Nhất, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đi cùng chúng ta”, Dương Phàm mời.  

“Họ không mời ta nên không ổn lắm”.  

Lâm Nhất trả lời.  

Hắn cũng khá hứng thú với những buổi gặp mặt như thế này. Dù sao người chủ trì của buổi gặp mặt cũng là một yêu nghiệt bảng trong, hắn luôn rất tò mò yêu nghiệt bảng trong có thực lực mạnh đến mức nào.  

“Ngươi lo lắng nhiều rồi, những buổi gặp mặt thế này thường có người không mời mà đến. Hơn nữa với thực lực của ngươi, ngươi hoàn toàn có tư cách tham gia”.  

Dương Phàm bật cười, khá cố chấp.  

Lâm Nhất gật đầu đáp: “Vậy đợi đến lúc đó rồi tính, ta còn một số việc cần làm trong đầm lầy sương mù này”.  

“Được thôi, cứ quyết định như vậy đi”.  

Vẻ chờ mong lộ ra trong mắt Dương Phàm, sau đó hắn ta nói cho Lâm Nhất biết thời gian của buổi gặp mặt, hẹn gặp hắn ở thành Thiên Lăng.

Nhìn bóng dáng Lâm Nhất dần biến mất trong làn sương mù, Quách Húc nhíu mày, khẽ thở dài: “Tiểu tử này càng ngày càng khó nhìn thấu. Lúc trước ở cổ mộ Tinh Quân, ta đấu với hắn hơn mười chiêu mới thua. Bây giờ ta thật sự không dám xác định liệu mình có thể đỡ được mười chiêu trong tay hắn không”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.